×
×

Em trai vừa dotquy, khả năng sống chỉ còn 20%, chị gái vội vàng gặp luật sư nhờ lăn tay chuyển quyền thừa kế 3 cuốn sổ đỏ

Tôi vừa mở văn phòng luật sư được ba tháng, còn đang loay hoay tìm chỗ đứng giữa thành phố nhộn nhịp. Khách hàng đầu tiên bước vào, tôi đã nghĩ mình may mắn. Chị ta, khoảng ngoài bốn mươi, ăn mặc giản dị nhưng ánh mắt sắc sảo, bước vào với một túi hồ sơ dày cộp. Chị nói em trai mình vừa bị đột quỵ, đang nằm viện, bác sĩ bảo chỉ còn 20% cơ hội sống. Tôi lắng nghe, lòng đầy cảm thông, nghĩ chị đến để nhờ tư vấn ủy quyền, viện phí, hay chuẩn bị tài sản thừa kế cho con cháu. Tôi đã lầm.

Chị ngồi xuống, giọng trầm tĩnh nhưng lạnh lùng: “Giờ chị đang cầm ba cuốn sổ đỏ của thằng em. Có cách nào vô viện lăn tay nó, chuyển tên đất qua cho chị không? Nó chỉ có thằng con trai 25 tuổi, tính sau cũng được. Luật sư giúp đi, tui chia lại 30%.”

Tôi sững người. Trong khoảnh khắc đó, căn phòng nhỏ bỗng trở nên ngột ngạt. Tôi nhìn chị, cố tìm một chút do dự, một chút hối hận trong ánh mắt, nhưng không có. Chỉ có sự thản nhiên đến rợn người. Ba cuốn sổ đỏ, tài sản cả đời của người em trai đang nằm thoi thóp, giờ đây nằm gọn trong tay chị, và chị đang tính toán để chiếm đoạt nó.

Tôi đứng dậy, mở cửa văn phòng, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Chị về đi. Văn phòng em không làm những việc thiếu đạo đức.”

Chị ngẩn ra, có lẽ không ngờ một luật sư mới vào nghề lại từ chối thẳng thừng như thế. Chị cười nhạt, lẩm bẩm gì đó về việc “luật sư non nớt” rồi rời đi, không quên ném lại một cái nhìn đầy khinh miệt. Cánh cửa khép lại, tôi ngồi xuống ghế, lòng nặng trĩu.

Tối hôm đó, tôi không ngủ được. Tôi nghĩ về người em trai trong bệnh viện, về cậu con trai 25 tuổi có thể mất tất cả, và về chính mình – một luật sư mới ra trường, đang đứng trước lằn ranh giữa đạo đức và cám dỗ. Tôi tự hỏi, nếu hôm nay tôi nhận lời chị ta, liệu tôi có còn nhìn thẳng vào gương được nữa không?

Sáng hôm sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện. Người em trai đã qua đời. Cậu con trai, giờ là người thừa kế hợp pháp, tìm đến tôi. Cậu không biết về những gì chị mình đã định làm, nhưng cậu nhờ tôi giúp bảo vệ tài sản của cha. Tôi nhận lời, không phải vì tiền, mà vì tôi biết mình đã chọn đúng.

Từ đó, mỗi khi mở cửa văn phòng, tôi tự nhắc mình: luật sư không chỉ bảo vệ pháp luật, mà còn phải bảo vệ chính lương tâm của mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News