×
×

Họ hàng kéo đến viếng 100 ngày của mẹ, cậu lo liệu chu đáo, rót rượu cười nói sang sảng như thể đã sẵn sàng gánh vác gia đình.

Ngày mẹ tôi mất, tôi khóc đến cạn nước mắt. Nhưng nỗi đau chưa kịp nguôi thì chuyện thừa kế đã khiến gia đình tôi dậy sóng.

Mẹ để lại cho em trai tôi – con út, cậu quý tử của bà – cuốn sổ tiết kiệm đứng tên 21 tỷ đồng. Còn tôi, đứa con gái cả, chỉ được trao một hộp nữ trang cũ mèm, toàn đồ mỹ ký gỉ sét mà hồi trẻ mẹ hay đeo đi chợ.

Tôi cầm hộp nữ trang, nghèn nghẹn trong lòng. Biết là bất công, nhưng chuyện đã rồi, di chúc có công chứng, tôi chẳng mở miệng trách mẹ lấy một câu. Nhiều người bảo tôi dại, sao không kiện cáo tranh chấp. Nhưng tôi nghĩ, mẹ mất rồi, làm vậy khác nào bới móc tro cốt? Thôi thì nhẫn nhịn cho qua.

Em trai tôi – gọi là Hưng – từ sau ngày mở di chúc thì mặt mày phởn phơ hẳn. Họ hàng kéo đến viếng 100 ngày của mẹ, cậu lo liệu chu đáo, rót rượu cười nói sang sảng như thể đã sẵn sàng gánh vác gia đình. Tôi thì lặng lẽ phụ việc, không so đo.

Hôm cúng xong 100 ngày, khách khứa vừa rút, Hưng đã xắn tay áo, phấn khởi bảo:
– Chị, em đi rút ít tiền ngân hàng. Để có vốn mở công ty cho nở mày nở mặt.

Tôi chỉ cười nhạt. Chẳng dám xen vào. Trong lòng còn nghĩ: Ừ, tiền mẹ cho em, giờ em muốn làm gì thì làm.

Thế rồi, chưa đầy một tiếng sau, Hưng lao về nhà trong trạng thái thất thần. Mặt cậu trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi ròng ròng. Vừa bước vào cửa, Hưng đã hét toáng lên:

– Chị! Chị biết gì không? Tài khoản… không còn đồng nào! Hai mươi mốt tỷ… biến mất sạch!

Cả nhà chết lặng. Tôi cũng choáng váng. Sao lại có chuyện lạ lùng thế được? Mẹ gửi ngân hàng chính thức, sổ tiết kiệm rõ ràng.

Hưng run run chìa ra tờ giấy ngân hàng vừa in: số dư bằng 0.

– Nhân viên bảo, số tiền đó… đã được tất toán và chuyển sang một tài khoản khác. Mà chủ tài khoản không ai xa lạ… chính là chị!

Tôi đứng phắt dậy, tai ù đặc. Mọi ánh mắt trong nhà dồn về phía tôi, đầy nghi hoặc.

– Chị… chị làm gì thế? – Hưng lắp bắp, giọng lẫn tức giận. – Chị định cướp à?

Tôi run lên, vội lục tìm hộp nữ trang mà mẹ để lại. Trong đó, ngoài mấy món đồ mỹ ký xỉn màu, còn có một phong bì giấy vàng. Lúc mẹ mất, tôi đau quá, chẳng buồn mở. Giờ run run xé ra, thấy vài dòng chữ run rẩy của mẹ:

“Con gái à, mẹ biết từ nhỏ con đã quen chịu thiệt thòi. Mẹ không nói, không có nghĩa mẹ không thấy. Sổ tiết kiệm kia, mẹ nhờ đứng tên Hưng để nó nghĩ mình được ưu ái, khỏi tủi thân. Nhưng toàn bộ số tiền ấy, mẹ đã bí mật lập giấy ủy quyền, chỉ cho con mới có thể rút. Đừng trách mẹ bất công. Mẹ muốn thử xem, lúc không còn gì trong tay, em trai con sẽ sống ra sao. Con thì yên tâm, mẹ tin con biết giữ tiền và giữ cả tình thân. Hãy đừng vì tiền mà anh em ly tán.”

Tôi chết lặng. Nước mắt ràn rụa rơi xuống những dòng chữ ngoằn ngoèo.

Còn Hưng, sau khi nghe tôi đọc, mặt cậu đỏ lựng, rồi tím tái. Cậu gào lên:

– Không! Sao mẹ lại đối xử với con như thế?

Tôi nhìn em trai, bỗng thấy trong mắt mình vừa thương vừa giận. Cả đời mẹ ưu ái nó, chiều chuộng nó. Đến phút cuối, bà vẫn phải tìm cách… dạy nó một bài học về lòng tham và trách nhiệm.

Không khí trong nhà nghẹt thở. Họ hàng nghe chuyện, kẻ trách mẹ tính toán, người thì bảo “đúng là cao tay”. Riêng tôi, ôm chặt hộp nữ trang cũ, lòng dấy lên nỗi xót xa.

Bởi hơn ai hết, tôi hiểu: mẹ đâu có để lại 21 tỷ cho tôi thật sự. Thứ bà để lại… chính là một phép thử, để biết giữa tiền bạc và tình thân, chúng tôi chọn gì.

Còn Hưng – em trai tôi – cậu ngồi thụp xuống góc nhà, đôi mắt thất thần. Trong phút chốc, từ “tỷ phú” thành kẻ trắng tay. Mà thật ra, điều mất mát lớn hơn cả, là sự sụp đổ niềm tin cậu luôn nghĩ rằng mẹ thương mình nhất.


Đêm đó, tôi thức trắng. Nhìn đống tiền giờ nằm trong tay, tôi không thấy vui mừng, chỉ thấy nặng nề. Tôi hiểu ý mẹ: tiền không phải để chia rẽ, mà để thử lòng. Nếu tôi giữ khư khư, coi như thất bại. Nhưng nếu trao lại, e rằng em tôi vẫn chẳng bao giờ học được bài học của mẹ.

Tôi nhớ câu dặn cuối cùng trong phong bì: “Con hãy tự quyết định, miễn sao trong lòng con thấy thanh thản.”

Ngày hôm sau, tôi gọi Hưng lại. Tôi đặt trước mặt cậu cuốn sổ đỏ ngân hàng vừa làm lại tên tôi. Tôi bảo:

– Mẹ muốn chị giữ, nhưng chị không muốn anh em thành kẻ thù. Em cần vốn làm ăn, chị sẽ cho em một phần. Nhưng còn lại, em phải học cách trân trọng, đừng coi tiền là tất cả.

Hưng cúi gằm mặt, im lặng hồi lâu. Tôi thấy khóe mắt em trai mình long lanh. Có lẽ, bài học mẹ để lại, cuối cùng cũng thấm.


Câu chuyện về “sổ tiết kiệm 21 tỷ” rồi cũng lan ra ngoài. Người khen mẹ tôi khôn ngoan, người bảo bà quá tính toán. Riêng tôi, chỉ thấy thương. Bởi để lại tiền cho con đã khó, để lại bài học cho con… còn khó gấp trăm lần.

Và giờ đây, giữa bộ nữ trang cũ kỹ vẫn còn nằm gọn trong hộp và cuốn sổ tiết kiệm 21 tỷ, thứ khiến tôi day dứt và nhớ thương nhất… chính là nét chữ run rẩy cuối cùng của mẹ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News