×
×

Làm 40 mâm cỗ đón quý tử, 3 năm sau chồng lặng người…

Trong một ngôi làng nhỏ nằm nép mình bên dòng sông hiền hòa, nhà ông Tâm và bà Lan được xem là gia đình kiểu mẫu. Ông Tâm là một người đàn ông trung niên, làm nghề thợ mộc, tính tình điềm đạm, còn bà Lan nổi tiếng khéo léo, đảm đang, chuyên nấu cỗ cho các đám tiệc trong làng. Hai người cưới nhau đã mười năm nhưng mãi không có con, khiến họ từng chịu không ít lời ra tiếng vào từ hàng xóm. Vậy nên, khi bà Lan mang thai, cả làng như chung niềm vui với họ.

Ngày bà Lan sinh con trai, ông Tâm mừng đến phát khóc. Ông quyết định tổ chức một bữa tiệc linh đình, đặt 40 mâm cỗ để đãi cả làng, mời cả họ hàng xa gần đến chung vui. Cậu con trai được đặt tên là Minh, ý chỉ sự sáng sủa, rạng ngời, như niềm hy vọng mới của gia đình. Ông Tâm chăm chút cho Minh từng ly từng tí, từ việc tự tay đóng một chiếc nôi gỗ đến việc mua những bộ quần áo đẹp nhất trong huyện. Bà Lan thì ngày đêm túc trực bên con, miệng luôn nở nụ cười hạnh phúc.

Minh lớn lên, bụ bẫm và đáng yêu, nhưng càng lớn, cậu bé càng có những nét kỳ lạ. Đôi mắt to tròn và mái tóc xoăn nhẹ của Minh chẳng giống ông Tâm, cũng không giống bà Lan. Hàng xóm bắt đầu xì xào, nhưng ông Tâm gạt đi, cho rằng đó chỉ là lời đàm tiếu vớ vẩn. “Con tôi, tôi nuôi, giống ai chẳng được, miễn là khỏe mạnh!” – ông nói vậy, nhưng trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.

Ba năm trôi qua, Minh trở thành niềm vui lớn nhất của gia đình. Nhưng một ngày, ông Tâm tình cờ nghe được câu chuyện từ một người bạn về việc xét nghiệm ADN. Tò mò và cũng muốn dập tắt những lời đồn, ông quyết định mang mẫu tóc của mình và Minh đi xét nghiệm. Kết quả trở về như một cú sốc: Minh không phải con ông.

Đêm đó, ông Tâm ngồi thẫn thờ bên hiên nhà, chai rượu trên tay đã cạn một nửa. Bà Lan thấy chồng lạ lùng, gặng hỏi, nhưng ông chỉ lặng lẽ đưa tờ giấy xét nghiệm cho vợ. Bà Lan đọc xong, mặt tái mét, lắp bắp: “Tâm… anh… anh hiểu lầm rồi…”. Nhưng ông Tâm không muốn nghe. Ông đứng dậy, bỏ đi trong đêm, lòng đau như cắt.

Sáng hôm sau, cả làng xôn xao khi hay tin ông Tâm đến nhà ông Ba – người hàng xóm sát vách, một người đàn ông góa vợ, sống một mình và nổi tiếng đào hoa. Ông Ba ban đầu ngỡ ngàng, nhưng khi ông Tâm giơ tờ xét nghiệm ra, ông ta cúi đầu, thừa nhận mọi chuyện. Hóa ra, trong một lần bà Lan sang nhà ông Ba mượn đồ, hai người đã say rượu và xảy ra chuyện không nên. Bà Lan, vì xấu hổ và sợ mất gia đình, đã giấu kín bí mật này.

Cả làng choáng váng. Nhưng điều bất ngờ hơn cả xảy ra ngay sau đó. Ông Tâm, thay vì nổi giận hay làm lớn chuyện, lặng lẽ trở về nhà, ôm Minh vào lòng và nói với bà Lan: “Dù nó không phải máu mủ của anh, nhưng ba năm qua, anh đã coi nó như con ruột. Anh không muốn mất nó, cũng không muốn mất em. Chúng ta sẽ nuôi Minh, như cách chúng ta vẫn làm.”

Bà Lan bật khóc, không ngờ chồng lại bao dung đến vậy. Nhưng đúng lúc đó, ông Ba gõ cửa nhà họ. Ông mang theo một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, bên trong là một tập giấy tờ. Ông Ba run run nói: “Tâm, tôi không có ý biện minh. Nhưng xin anh đọc cái này trước khi quyết định.”

Tờ giấy trong hộp là một bản di chúc. Hóa ra, ông Ba mắc bệnh hiểm nghèo, chỉ còn sống được vài tháng. Ông viết di chúc để lại toàn bộ tài sản – một mảnh đất lớn ở ngoại ô – cho Minh, đứa con ông chưa từng dám nhận. Nhưng điều khiến ông Tâm sững sờ hơn cả là dòng chữ cuối cùng trong di chúc: “Tôi biết Tâm là người đàn ông tốt. Tôi tin anh sẽ nuôi Minh nên người, dù sự thật có ra sao.”

Cả ông Tâm và bà Lan lặng đi. Họ nhìn Minh đang chơi đùa vô tư bên góc nhà, rồi nhìn nhau. Một bí mật tưởng chừng sẽ phá nát gia đình họ, cuối cùng lại trở thành sợi dây gắn kết, không chỉ giữa họ, mà còn với ông Ba – người đàn ông đã chọn cách ra đi trong im lặng, để lại một món quà cuối cùng cho đứa con của mình.

Từ đó, ngôi làng không còn nhắc đến câu chuyện 40 mâm cỗ với sự tò mò hay chế giễu. Thay vào đó, họ kể về một gia đình đã vượt qua sóng gió, nơi tình yêu và lòng bao dung chiến thắng mọi bí mật.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News