×
×

Lên thăm chồng đang học trên thành phố đột ngột, tôi ng//ỡ //ngàng biết anh đang “mập mờ” cùng cô SV nhờ 1 thứ trong tủ lạnh

Tôi tên là Hạnh, 30 tuổi, sống ở một thị trấn nhỏ cách thành phố hơn ba giờ xe khách. Chồng tôi, Nam, hơn tôi hai tuổi, đang học Thạc sĩ tại một trường đại học lớn trên thành phố. Chúng tôi cưới nhau được năm năm, chưa có con, nhưng tôi luôn tin rằng tình yêu của chúng tôi đủ mạnh để vượt qua khoảng cách địa lý. Mỗi tháng, Nam về thăm nhà một lần, mang theo những câu chuyện về trường lớp, về những giấc mơ lớn lao mà anh theo đuổi. Tôi tự hào về chồng, dù đôi khi nỗi nhớ khiến lòng tôi trống trải.

Một ngày, tôi quyết định lên thành phố thăm Nam mà không báo trước. Tôi muốn làm anh bất ngờ, mang theo ít đặc sản quê nhà và một chiếc áo sơ mi tôi tỉ mỉ chọn cho anh. Khi xe khách dừng ở bến, tôi hồi hộp như cô gái mới yêu. Tôi đến khu trọ Nam ở, gõ cửa phòng anh, nhưng người mở cửa không phải Nam, mà là một cô gái trẻ, xinh xắn, mặc áo phông rộng thùng thình – chiếc áo tôi từng mua cho chồng.

“Chị là ai?” cô gái hỏi, ánh mắt ngạc nhiên. Tôi mỉm cười, cố giữ bình tĩnh, dù tim như thắt lại. “Chị là vợ anh Nam. Em là bạn học của anh ấy à?” Tôi hỏi, giọng nhẹ nhàng. Cô gái lúng túng, ấp úng rằng cô là Minh, sinh viên năm cuối, đang “mượn tạm” phòng Nam để học nhóm. Nam lúc đó mới từ nhà tắm bước ra, mặt tái mét khi thấy tôi. Anh lắp bắp giải thích, nhưng ánh mắt anh không dám nhìn thẳng vào tôi.

Tôi cười, vờ như không nhận ra sự bất thường. “Vậy hả? Vậy tốt quá, chị mang ít đồ ăn quê lên, cả nhà mình ăn chung nhé!” Tôi mở túi, bày đồ ăn ra bàn, trò chuyện vui vẻ như chẳng có gì. Minh ngượng ngùng xin phép về, còn Nam thì lặng lẽ ngồi bên, không dám nói nhiều. Đêm đó, tôi ngủ lại phòng trọ, nằm bên Nam nhưng lòng lạnh giá. Tôi biết, sự thật không đơn giản như những lời anh nói.

Sáng hôm sau, tôi trở về quê mà không nói một lời trách móc. Nam gọi điện, nhắn tin xin lỗi, nói rằng Minh chỉ là “đàn em thân thiết” và anh không có ý gì sai trái. Tôi vẫn cười, bảo anh yên tâm học hành, rằng tôi tin anh. Nhưng trong lòng, tôi đã có một kế hoạch – không phải để trả thù bằng sự cay độc, mà để thức tỉnh người chồng tôi từng yêu thương.

Tôi bắt đầu hành động. Tôi liên lạc với một người bạn làm ở trung tâm tư vấn tâm lý, nhờ cô ấy giả vờ là một nhà tư vấn gọi điện cho Nam, mời anh tham gia một khóa học ngắn về “giữ gìn hạnh phúc gia đình” do trường anh tổ chức. Tôi biết Nam sẽ không từ chối, vì anh luôn muốn giữ hình ảnh hoàn hảo. Trong khóa học, thông qua những bài tập nhóm và câu chuyện được lồng ghép khéo léo, Nam phải đối diện với những câu hỏi về lòng trung thành, trách nhiệm, và giá trị của gia đình. Tôi nhờ bạn tôi gửi cho Nam một bài tập đặc biệt: viết thư cho người thân yêu nhất, nói về điều anh hối tiếc và muốn sửa chữa.

Một tháng sau, Nam trở về quê, tay cầm lá thư anh viết trong khóa học. Anh quỳ trước mặt tôi, nước mắt lăn dài. Trong thư, anh thừa nhận đã để bản thân bị cuốn vào sự ngưỡng mộ của Minh, rằng anh đã sai khi để cô ấy ở lại phòng mình, dù chưa vượt quá giới hạn. Anh viết: “Hạnh, anh nhận ra em là người quan trọng nhất. Anh đã để sự phù phiếm làm mờ mắt, nhưng anh không muốn mất gia đình mình.”

Tôi không khóc, chỉ lặng lẽ cầm lá thư, đọc từng dòng. “Em không muốn trả thù anh, Nam,” tôi nói, giọng bình tĩnh. “Nhưng em muốn anh hiểu rằng, tình yêu không chỉ là lời nói. Em đã chọn tha thứ, nhưng từ nay, anh phải chứng minh bằng hành động.”

Từ đó, Nam thay đổi. Anh thường xuyên về thăm tôi, chủ động chia sẻ mọi thứ, và không còn liên lạc với Minh. Tôi không hỏi thêm về cô gái ấy, vì tôi biết, điều quan trọng không phải là trả thù, mà là giúp người mình yêu nhận ra giá trị của gia đình. Tôi chọn cách “trả thù” thâm sâu bằng lòng bao dung, không phải để hạ thấp anh, mà để cả hai chúng tôi cùng trưởng thành, cùng xây lại niềm tin đã từng lung lay.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News