×
×

Linh đọc đi đọc lại lá thư, trái tim như ngừng đập, cô không phải con gái ruột của bố?

Đêm tân hôn, ánh nến lung linh trong căn phòng nhỏ được trang trí bằng hoa hồng đỏ thắm. Linh ngồi trước gương, chiếc váy cưới trắng tinh khẽ lay động khi cô tháo chiếc voan mỏng. Trong lòng cô tràn ngập niềm vui và chút hồi hộp của một cô dâu mới. Minh, người chồng mà cô yêu say đắm suốt ba năm qua, đang đứng phía sau, mỉm cười dịu dàng qua tấm gương. Anh bước đến, đặt tay lên vai cô, ánh mắt đầy yêu thương.

“Linh, em thật sự là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh,” Minh nói, giọng trầm ấm. Linh mỉm cười, tim đập rộn ràng. Nhưng rồi, nụ cười của Minh bỗng chùng xuống, ánh mắt lấp lánh một tia do dự. “Có một điều… anh cần nói với em. Một bí mật anh đã giữ suốt thời gian qua.”

Linh quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh, cảm giác bất an len lỏi trong lòng. “Bí mật gì, anh?” Cô hỏi, giọng run nhẹ.

Minh hít một hơi sâu, như thể đang lấy hết can đảm. “Linh, em có nhớ bố em từng kể về người vợ trước của ông không? Người đã rời bỏ ông trước khi em ra đời?”

Linh gật đầu, hơi bối rối. Bố cô, ông Tuấn, hiếm khi nhắc đến người vợ đầu tiên. Ông chỉ nói rằng bà ấy đã rời đi khi ông còn trẻ, để lại ông với một nỗi đau không bao giờ nguôi. Linh không biết nhiều hơn, và cô cũng không hỏi thêm. “Có liên quan gì đến chúng ta?” Cô hỏi, giọng bắt đầu run.

Minh nắm tay cô, siết nhẹ. “Người vợ đó… là mẹ anh.”

Thời gian như ngừng trôi. Linh cảm thấy đầu óc quay cuồng, không thể tin vào những gì vừa nghe. “Anh nói gì? Ý anh là… anh và em… chúng ta…” Cô không thể thốt nên lời, cổ họng nghẹn lại.

“Anh là con trai của mẹ anh và bố em,” Minh tiếp tục, giọng trầm nhưng kiên định. “Chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ.”

Căn phòng chìm vào im lặng. Linh cảm thấy như đất trời sụp đổ. Người đàn ông cô yêu, người cô vừa thề nguyền bên nhau trọn đời, lại là anh trai của cô? Cô lùi lại, tay run rẩy, ánh mắt hoảng loạn. “Tại sao… tại sao anh không nói sớm hơn? Tại sao để mọi chuyện đến mức này?”

Minh cúi đầu, vẻ mặt đau đớn. “Anh không biết, Linh. Anh chỉ phát hiện ra sự thật cách đây vài tháng, khi mẹ anh đột nhiên liên lạc lại. Bà kể anh nghe mọi thứ, nhưng lúc đó, anh đã yêu em mất rồi. Anh không muốn mất em. Anh nghĩ… chỉ cần chúng ta yêu nhau, điều đó sẽ đủ để vượt qua tất cả.”

Linh bật khóc, cảm giác bị phản bội và đau đớn xen lẫn. Cô không thể chấp nhận được sự thật này. Đêm tân hôn, đáng lẽ là khởi đầu cho hạnh phúc, giờ đây trở thành một cơn ác mộng. Cô đứng dậy, vơ vội chiếc áo khoác, chạy ra khỏi phòng, bỏ lại Minh với ánh mắt tuyệt vọng.

Sáng hôm sau, Linh ngồi trong một quán cà phê nhỏ, ánh mắt trống rỗng nhìn ra cửa sổ. Cô đã gọi điện cho bố ngay trong đêm, yêu cầu ông giải thích. Ông Tuấn, với giọng run rẩy, thừa nhận mọi chuyện. Người vợ trước của ông, mẹ của Minh, đã rời bỏ ông khi Minh còn nhỏ. Ông không biết bà đã mang thai Minh khi rời đi, và cũng không biết Minh là con trai mình cho đến khi Minh tìm đến ông vài tháng trước. Ông đã giữ bí mật, hy vọng bảo vệ Linh khỏi sự thật đau lòng.

Linh cảm thấy như cả thế giới đã lừa dối cô. Nhưng trong cơn hỗn loạn cảm xúc, cô bắt đầu nghĩ lại. Minh đã biết sự thật, nhưng anh vẫn chọn ở lại bên cô, bất chấp tất cả. Điều đó có phải là tình yêu, hay chỉ là sự ích kỷ? Cô không biết. Nhưng cô cần thời gian để suy nghĩ.

Một tuần sau, Linh nhận được một lá thư từ mẹ của Minh. Người phụ nữ mà cô chưa từng gặp, nhưng giờ đây lại trở thành một phần không thể tách rời trong câu chuyện của cô. Trong thư, bà tiết lộ một sự thật khác, khiến Linh sững sờ.

“Linh thân mến, cô không phải là con gái ruột của ông Tuấn. Cô được nhận nuôi ngay sau khi tôi rời bỏ ông. Tuấn đã tìm thấy cô trong một trại trẻ mồ côi và mang về nuôi như con ruột. Minh không phải là anh trai của cô.”

Linh đọc đi đọc lại lá thư, trái tim như ngừng đập. Cô không phải con gái ruột của bố? Minh không phải anh trai cô? Cô gọi điện cho bố, và ông Tuấn, với giọng đầy ân hận, xác nhận sự thật. Ông đã nhận nuôi Linh để lấp đầy khoảng trống mà người vợ trước để lại, nhưng ông yêu cô như con ruột và không muốn cô biết sự thật để tránh tổn thương.

Linh ngồi lặng lẽ, bức thư trong tay run rẩy. Cô nghĩ về Minh, về tình yêu mà họ đã chia sẻ, và về nỗi đau mà cả hai đã trải qua. Cô không biết liệu mình có thể tha thứ cho Minh vì đã giấu cô sự thật, hay tha thứ cho bố vì những bí mật ông giữ kín. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết một điều: tình yêu của cô dành cho Minh vẫn còn đó, dù nó đã bị thử thách bởi những bí mật kinh hoàng.

Linh đứng dậy, cầm lá thư, và bước ra khỏi quán cà phê. Cô cần gặp Minh. Có lẽ, họ vẫn còn cơ hội để viết lại câu chuyện của mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News