Anh Long, một người thợ hồ gần bốn mươi, sống trong căn nhà trọ nhỏ xíu ở ngoại ô Hà Nội. Góa vợ từ khi hai đứa con còn nhỏ, anh một mình tần tảo nuôi con, còng lưng làm việc dưới nắng mưa để lo cho bé Linh và thằng Tí được học hành tử tế. Cuộc sống chẳng dễ dàng gì, tiền công ít ỏi, tháng nào cũng chật vật xoay xở, nhưng anh luôn cố gắng để các con không cảm thấy thua thiệt. Năm nay, Linh học lớp 5, Tí lớp 3, cả hai đều mang về giấy khen cuối năm. Nhìn nụ cười rạng rỡ của con, anh Long tự nhủ: “Phải thưởng cho tụi nhỏ một chuyến đi chơi, để tụi nó biết biển là gì.”
Anh cặm cụi tính toán, chắt chiu từng đồng từ mấy tháng trời, cuối cùng cũng gom đủ tiền mua ba chiếc vé tàu khứ hồi đi Hải Phòng. Anh chọn chuyến tàu đêm, vừa rẻ, vừa để hai đứa nhỏ có thể ngủ một giấc là tới nơi. Linh và Tí háo hức lắm, cứ tíu tít kể về những gì chúng tưởng tượng: sóng biển xanh, cát vàng, và cả những con sò lấp lánh dưới nắng. Anh Long chỉ cười, lòng ấm áp, dù trong túi chẳng còn dư đồng nào.
Ngày lên tàu, cả nhà dậy từ sáng sớm, gói ghém vài bộ quần áo, ít bánh mì và chai nước. Anh Long cẩn thận kiểm tra vé, giờ tàu, nhưng trong lòng vẫn lo ngay ngáy, sợ mình làm gì đó sai. Đến ga, dòng người đông đúc, tiếng loa vang inh ỏi, anh nắm chặt tay hai đứa con, len lỏi qua đám đông. Nhưng khi đến quầy soát vé, anh bỗng rụng rời: chuyến tàu của họ đã rời ga từ nửa tiếng trước. Anh nhớ nhầm giờ! Đau đớn hơn, anh phát hiện ra vé chỉ có giá trị cho chuyến đó, không thể đổi. Bao nhiêu tiền bạc, công sức, niềm vui của các con, tan biến trong chớp mắt.
Linh và Tí đứng bên cạnh, ngơ ngác nhìn cha. Thằng Tí lí nhí hỏi: “Ba ơi, mình không đi được hả ba?” Anh Long quay đi, giấu đôi mắt đỏ hoe, chỉ biết nói: “Ba xin lỗi, ba nhớ nhầm giờ. Mình… mình về thôi con.” Trên đường về, không ai nói với ai câu nào. Linh lặng lẽ nắm tay em, còn anh Long bước đi như người mất hồn, lòng nặng trĩu cảm giác thất bại.
Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó.
Sáng hôm sau, Linh và Tí thức dậy sớm hơn thường lệ. Chúng lén lút thì thầm với nhau, rồi kéo anh Long ra khỏi giường. “Ba ơi, tụi con có cái này cho ba!” Linh nói, giọng phấn khởi. Trước mặt anh là một tấm thiệp tự làm, vẽ vụng về hình ba cha con đứng trên bãi biển, bên dưới là dòng chữ: “Cảm ơn ba, tụi con yêu ba nhiều lắm!” Tí nhảy nhót, kể rằng tối qua hai chị em đã bàn nhau: “Biển thì để sau cũng được, nhưng tụi con muốn ba vui.” Chúng còn lấy tiền tiết kiệm từ khoản quà vặt ít ỏi để mua một chiếc bánh kem nhỏ xíu, đặt ngay giữa bàn.
Anh Long ôm hai đứa con vào lòng, nước mắt lăn dài trên má. Anh nhận ra, chuyến đi biển không chỉ là phần thưởng cho các con, mà còn là món quà các con dành cho anh – món quà của sự thấu hiểu và tình yêu vô điều kiện. Dù lỡ chuyến tàu, họ đã tìm thấy một bến bờ khác, ấm áp hơn cả đại dương bao la.