×
×

Mai không quay lại, cô ấy vẫn ngồi trước gương, tay cầm thỏi son đỏ, chậm rãi tô lên môi.

Ký túc xá trường đại học im lặng như tờ, chỉ có tiếng gió rít qua khung cửa sổ cũ kỹ. Đêm nào cũng vậy, cứ đúng nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc vì tiếng động lạch cạch từ góc phòng. Là Mai, cô bạn cùng phòng, lại ngồi bật dậy trên giường, lặng lẽ mở hộp trang điểm. Ánh đèn bàn hắt lên gương mặt cô ấy, nhợt nhạt dưới lớp phấn dày. Tôi nằm im, giả vờ ngủ, nhưng tim đập thình thịch. Có gì đó không ổn, rất không ổn.

Đêm thứ ba liên tiếp, tôi không chịu nổi nữa. Tiếng bút kẻ mắt lướt trên mí, tiếng hộp phấn lẹp kẹp đóng mở khiến tôi rùng mình. Tôi ngồi dậy, giọng run run: “Mai, cậu làm gì thế? Đêm hôm khuya khoắt, sao cứ trang điểm?”

Mai không quay lại. Cô ấy vẫn ngồi trước gương, tay cầm thỏi son đỏ, chậm rãi tô lên môi. “Tớ ngủ không được,” cô ấy đáp, giọng đều đều, lạnh tanh. “Trang điểm giúp tớ… tỉnh táo.”

Tôi cau mày, kéo chăn lên ngực. “Tỉnh táo? Cậu trang điểm như đi dự tiệc, mà có ai nhìn đâu? Nửa đêm rồi, Mai, tớ thấy cậu lạ lắm.”

Cô ấy ngừng lại, tay giữ thỏi son lơ lửng. Qua gương, tôi thấy đôi mắt cô ấy – đen thẳm, không chớp. “Cậu không hiểu đâu, Linh. Có người đang chờ tớ.”

Tôi cứng người. “Chờ? Ai chờ? Cậu nói gì vậy?” Ký túc xá đóng cửa từ 10 giờ tối, làm gì có ai vào được. Tôi liếc ra cửa sổ, chỉ thấy bóng cây lắc lư dưới ánh trăng.

Mai quay lại, nụ cười nhạt nhẽo trên môi đỏ rực. “Cậu không cần biết. Ngủ đi, đừng hỏi nhiều.” Rồi cô ấy tiếp tục tô son, chậm rãi, như đang thực hiện một nghi thức.

Sáng hôm sau, tôi kéo Thảo – cô bạn phòng bên – ra góc sân trường, thì thào: “Thảo, tớ nghi Mai có vấn đề. Cứ nửa đêm là cậu ấy trang điểm, nhìn như… như ma mị. Cậu ấy còn nói có ai đó đang chờ!”

Thảo nhíu mày, cắn môi. “Mai á? Cậu ấy bình thường mà, chỉ hơi trầm tính. Mà… cậu có thấy cậu ấy hay nhìn vào góc phòng không? Góc gần cửa sổ ấy.”

Tôi rùng mình. “Góc phòng? Ý cậu là sao?”

Thảo hạ giọng: “Tớ nghe mấy chị khóa trên kể, phòng cậu từng có một cô gái… tự tử cách đây ba năm. Nghe nói cô ấy hay ngồi trang điểm trước khi… Cậu hiểu không?”

Tôi cảm thấy lạnh sống lưng. “Cậu đùa à? Đừng dọa tớ!” Nhưng Thảo không cười. Mắt cô ấy đầy lo lắng. “Tớ nghĩ cậu nên hỏi thẳng Mai. Hoặc báo quản lý ký túc.”

Đêm đó, tôi quyết định đối mặt. Khi đồng hồ điểm 12 giờ, Mai lại ngồi dậy, mở hộp trang điểm. Tôi bật đèn, bước tới đứng sau lưng cô ấy. “Mai, nói thật đi. Cậu đang làm gì? Có ai ép cậu làm thế này không?”

Mai giật mình, cây bút kẻ mắt rơi xuống bàn. Cô ấy quay lại, mặt trắng bệch dưới lớp phấn. “Linh, cậu… cậu đừng xen vào! Tớ không muốn cậu gặp rắc rối!”

“Rắc rối gì?” Tôi gần như hét lên. “Cậu nói có người chờ cậu! Là ai? Hay cậu bị ai dọa? Tớ là bạn cậu, Mai, nói đi!”

Cô ấy im lặng, mắt nhìn xuống sàn. Rồi bất ngờ, cô ấy thì thào: “Cậu không thấy cô ấy sao? Cô ấy đứng kia, ngay cửa sổ. Cô ấy bảo tớ phải đẹp, phải giống cô ấy…”

Tôi quay phắt lại, nhìn ra cửa sổ. Chẳng có ai. Chỉ có bóng cây in trên kính, lắc lư như đang nhảy múa. “Mai, không có ai cả! Cậu mệt quá rồi, để tớ đưa cậu đi bác sĩ, được không?”

Mai lắc đầu, nước mắt chảy dài, làm lem lớp phấn. “Cậu không hiểu đâu… Cô ấy không để tớ yên. Cô ấy nói nếu tớ không làm theo, cô ấy sẽ…” Cô ấy ngừng lại, ôm mặt khóc nức nở.

Tôi nắm tay Mai, cố giữ bình tĩnh. “Nghe tớ, Mai. Không có cô ấy nào cả. Cậu đang sợ hãi, nhưng tớ sẽ giúp cậu. Sáng mai, tụi mình đi gặp bác sĩ tâm lý, được không?”

Mai ngẩng lên, mắt đỏ hoe. “Cậu… cậu không sợ tớ điên à?”

Tôi lắc đầu, siết chặt tay cô ấy. “Tớ là bạn cậu. Tớ chỉ sợ cậu tự làm tổn thương mình. Đi ngủ đi, tớ sẽ ngồi đây với cậu.”

Sáng hôm sau, tôi đưa Mai đến phòng tư vấn tâm lý của trường. Cô ấy kể về những giấc mơ kỳ lạ, về giọng nói thì thầm mỗi đêm, về áp lực phải “trở nên hoàn hảo”. Bác sĩ bảo Mai có dấu hiệu rối loạn lo âu, có thể do áp lực học hành và những câu chuyện ma mị trong ký túc xá. Tôi thở phào, nhưng lòng vẫn nặng trĩu.

Từ đó, tôi không để Mai ở một mình vào ban đêm. Tôi dọn bàn trang điểm đi, thay bằng một lọ hoa nhỏ. Dần dần, Mai cười nhiều hơn, nhưng mỗi lần đi ngang góc cửa sổ, cô ấy vẫn liếc nhìn, như thể vẫn thấy một bóng hình vô hình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News