Lan thức dậy trong căn nhà im lìm, tiếng tích tắc đồng hồ vang vọng như lời thì thầm của nỗi cô đơn. Cô dụi mắt, nhìn sang giường bên cạnh – trống không. Chồng cô, Minh, đã dậy từ sớm? Nhưng hôm nay là chủ nhật, anh thường ngủ nướng. Lan bước ra phòng khách, gọi mẹ: “Mẹ ơi, con dậy rồi!” Không tiếng đáp. Bà Hoa, mẹ kế của cô, luôn dậy sớm pha cà phê, nhưng bếp lạnh tanh.
Cô quay sang phòng bố. Ông nằm đó, đôi mắt đờ đẫn nhìn trần nhà, cơ thể liệt nửa người sau cơn tai biến năm ngoái. “Bố ơi, mẹ đâu rồi?” Ông chỉ khẽ rên, miệng méo xẹo, không nói thành lời. Tim Lan đập thình thịch. Cô chạy khắp nhà, mở cửa phòng Minh – vali biến mất. Tủ quần áo trống một nửa. “Không thể nào…”
Lan lao vào phòng mẹ, lục lọi ngăn tủ. Một mảnh giấy trắng rơi ra, chữ viết tay run run: “Chúng tôi phải đi. Đừng tìm. Tiền tiết kiệm chúng tôi cầm hết. Xin lỗi.” Chữ ký: Hoa và Minh.
Cô ngồi phịch xuống sàn, nước mắt trào ra. Mẹ và chồng cô… bỏ đi cùng nhau? Cầm hết tiền tiết kiệm – số tiền dành dụm cho ca phẫu thuật của bố? Bao mâu thuẫn gia đình dồn nén bùng nổ trong đầu Lan. Từ ngày Minh về làm rể, mọi thứ đã thay đổi. Minh, chàng kỹ sư trẻ đầy tham vọng, luôn cãi vã với bố cô vì những chuyện nhỏ nhặt. Bố bảo anh lười biếng, không chịu chăm sóc gia đình; Minh thì than vãn bố vợ khó tính, bảo thủ. Mẹ kế cô, bà Hoa, luôn bênh vực Minh, nói anh là “người đàn ông trụ cột”. Lan kẹt giữa, cố hòa giải nhưng vô vọng.
Căng thẳng leo thang khi bố bị liệt. Minh phải nghỉ việc để chăm sóc, nhưng anh cáu kỉnh, thường bỏ đi nhậu nhẹt. Bà Hoa thì lén đưa tiền cho Minh, bảo “con rể khổ lắm”. Lan nghi ngờ, nhưng không dám hỏi. Giờ thì sao? Họ bỏ đi, để lại ông già liệt giường và cô con gái bơ vơ? Phải chăng họ… ngoại tình? Ý nghĩ đó như dao cắt tim Lan. Mẹ cô, người phụ nữ trung niên hiền lành, và chồng cô – người cô yêu tha thiết từ thời đại học?
Lan gọi điện cho bạn bè, báo cảnh sát, nhưng họ bảo “chờ 48 giờ”. Cô lục lọi nhà cửa, tìm manh mối. Trong ngăn tủ bếp, cô tìm thấy sổ tiết kiệm – trống rỗng. Hơn 500 triệu, tích cóp từ lương hưu của bố và tiền bán đất quê. “Tại sao? Tại sao họ làm thế?” Lan gào lên, đấm vào tường.
Đêm đó, cô không ngủ. Hình ảnh mẹ và Minh cười đùa trong bữa cơm gia đình ám ảnh cô. Minh từng nói: “Mẹ vợ thương anh như con trai ruột.” Bà Hoa đáp: “Ừ, con rể là con trai.” Nhưng giờ, sự “thương” ấy hóa ra là gì? Lan nhớ những lần bà Hoa và Minh thì thầm riêng, những cuộc gọi đêm khuya. Cô từng ghen tị, nhưng nghĩ chỉ là chuyện mẹ chồng nàng dâu ngược đời.
Sáng hôm sau, Lan đẩy xe lăn đưa bố ra sân. Ông cố chỉ tay vào ngăn tủ phòng ngủ, miệng ú ớ. Lan chạy vào, mở ngăn bí mật – một ngăn cô chưa từng biết. Bên trong là tập giấy cũ kỹ: giấy khai sinh, thư tay, và… một bức ảnh. Ảnh bà Hoa trẻ trung bên một người đàn ông lạ, không phải bố cô. Phía sau ảnh: “Con trai yêu quý, mẹ xin lỗi.”
Tim Lan ngừng đập. Cô đọc thư: Bà Hoa viết cho Minh, kể về quá khứ. Hóa ra, Minh không phải con rể bình thường. Bà Hoa từng có con trai ngoài giá thú với người yêu cũ, trước khi lấy bố Lan. Đứa con ấy bị bà bỏ rơi ở cô nhi viện. Minh chính là đứa con đó! Anh tìm đến bà Hoa cách đây 5 năm, sau khi biết sự thật qua xét nghiệm ADN. Họ giấu kín, sợ bố Lan – người chồng nghiêm khắc – không chịu nổi cú sốc.
Nhưng gần đây, Minh phát hiện mình bị ung thư giai đoạn cuối. Anh cần tiền phẫu thuật gấp, ở nước ngoài. Bà Hoa, đầy tội lỗi, quyết định cầm hết tiền tiết kiệm – vốn là của bà dành dụm riêng – để cứu con trai ruột. Họ bỏ đi để tránh đối mặt, để lại mảnh giấy xin lỗi. Nào ngờ bố Lan đã biết hết từ lâu! Ông giả vờ không nói được, nhưng thực ra ông đã tha thứ, chỉ chờ Lan khám phá ra để giải thoát mâu thuẫn.
Lan run rẩy đọc tiếp thư: “Con gái, mẹ và anh Minh (con trai mẹ) phải đi chữa bệnh. Tiền là của mẹ, đừng lo. Bố con biết hết, ông ấy mạnh mẽ hơn con nghĩ. Tha thứ cho mẹ.”
Cô quay ra sân, ôm bố khóc. Ông vuốt tóc cô, lần đầu tiên sau tai biến, ông thì thầm: “Tha… thứ.” Căng thẳng gia đình tan biến trong nước mắt. Lan gọi cho mẹ, giọng nghẹn ngào: “Mẹ, về nhà đi. Chúng con chờ.”
Nhưng twist cuối: Điện thoại reo, giọng Minh yếu ớt: “Chị Lan, mẹ… mẹ mất rồi. Trên đường đi, tai nạn…” Lan ngã quỵ. Mâu thuẫn gia đình, hóa ra, chỉ là lớp vỏ che đậy nỗi đau sâu thẳm. Giờ đây, cô phải đối mặt với mất mát thực sự, và số tiền ấy… có còn ý nghĩa?