×
×

Mỗi lần nhìn thấy nó, tôi lại nhớ đến một người đã từng yêu tôi bằng cả trái tim, và tôi thầm cầu mong, ở đâu đó, anh cũng tìm được hạnh phúc của riêng mình

**Lẵng hoa ngày cưới**

Tôi đứng trước gương, váy cưới trắng tinh khôi ôm lấy thân hình, lấp lánh dưới ánh đèn nhà hàng sang trọng. Hôm nay là ngày trọng đại, ngày tôi chính thức bước vào một chương mới của cuộc đời với người chồng hơn tôi 40 tuổi – Minh, một doanh nhân thành đạt, người mang đến cho tôi cảm giác an toàn mà tôi hằng mơ ước. Nhưng trong lòng, một góc nhỏ vẫn nặng trĩu. Hình ảnh Tuấn, người yêu cũ, cứ lặng lẽ hiện lên, dù tôi đã cố chôn vùi.

Năm năm bên Tuấn là những tháng ngày thanh xuân rực rỡ. Anh hiền lành, nhút nhát, luôn lặng lẽ chăm sóc tôi bằng những điều giản dị: một ly trà sữa đặt trước cửa phòng khi tôi học thi, những buổi tối cùng nhau đi bộ dưới hàng cây, hay những lần anh kiên nhẫn ngồi nghe tôi kể lể những chuyện vụn vặt. Nhưng Tuấn không có gì ngoài tình yêu chân thành. Gia đình anh khó khăn, ước mơ của anh chỉ là một công việc ổn định, còn tôi, tôi muốn nhiều hơn thế. Tôi muốn một cuộc sống không phải lo toan, không phải chật vật. Và rồi, Minh xuất hiện, như một cơn gió lạ, cuốn tôi vào một thế giới mà tôi từng chỉ dám mơ.

Ba tháng sau chia tay, tôi nhận lời cầu hôn của Minh. Mọi thứ diễn ra nhanh như một cơn lốc. Nhưng sát ngày cưới, lòng tôi bỗng rối bời. Tôi nhớ Tuấn, nhớ những ngày tháng cũ. Tôi tự hỏi, liệu mình có đang chạy theo ánh hào quang mà đánh mất điều gì đó quý giá? Lấy hết can đảm, tôi nhắn cho Tuấn một dòng tin: “Anh ơi, thứ Bảy này em cưới, anh đừng giận em nhé.” Tôi không mong anh trả lời, chỉ muốn gửi đi một lời xin lỗi muộn màng. Với tính cách của Tuấn, tôi tin anh sẽ chỉ lặng lẽ chúc phúc từ xa.

Ngày cưới đến. Nhà hàng lộng lẫy, khách khứa đông vui, tiếng nhạc du dương hòa cùng những lời chúc tụng. Minh nắm tay tôi, nụ cười tự tin trên môi. Tôi cố gắng hòa mình vào không khí, nhưng lòng vẫn mơ hồ bất an. Đúng lúc nghi thức trao nhẫn chuẩn bị bắt đầu, một nhân viên nhà hàng bước đến, thì thầm với người quản lý. Rồi ánh mắt mọi người đổ dồn ra cửa. Một chiếc xe sang – không, không phải loại xe Minh hay bạn bè anh thường dùng – đỗ ngay trước lối vào. Từ xe, một người bước xuống, tay cầm một lẵng hoa lớn, rực rỡ với những bông cẩm chướng đỏ thắm – loài hoa tôi từng nói với Tuấn là yêu thích nhất.

Tôi sững sờ. Là Tuấn. Không phải Tuấn của những ngày tháng cũ với áo sơ mi giản dị và đôi giày sờn. Anh mặc vest đen lịch lãm, dáng vẻ tự tin, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng pha chút gì đó khó tả. Anh bước vào, không ồn ào, không gây chú ý, chỉ lặng lẽ đặt lẵng hoa lên bàn lễ tân. Một tấm thiệp nhỏ gắn trên lẵng hoa, dòng chữ nắn nót: “Chúc em hạnh phúc, mãi mãi.” Không có tên người gửi, nhưng tôi biết là anh.

Minh nhận ra sự thay đổi trên gương mặt tôi. Anh siết nhẹ tay tôi, khẽ hỏi: “Em ổn chứ?” Tôi gật đầu, cố nở nụ cười. Nhưng ánh mắt tôi vẫn không rời khỏi lẵng hoa. Tuấn không ở lại. Anh quay lưng, bước lên chiếc xe, và biến mất sau con đường ngập ánh đèn. Tôi không biết chiếc xe sang đó từ đâu ra, không biết Tuấn giờ đã thay đổi thế nào. Chỉ biết rằng, khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như bị bóp nghẹt.

Đêm tân hôn, khi mọi thứ đã yên ả, tôi lặng lẽ mở tấm thiệp ra đọc lại. Bên dưới dòng chữ chúc phúc, có một câu nhỏ xíu, viết bằng bút bi, nét chữ quen thuộc của Tuấn: “Cảm ơn em vì 5 năm ấy. Anh sẽ luôn cầu chúc cho em.” Tôi bật khóc. Không phải vì hối tiếc, mà vì tôi nhận ra, dù tôi có chọn con đường nào, Tuấn vẫn luôn là một phần ký ức không thể xóa nhòa.

Lẵng hoa cẩm chướng ấy, tôi giữ lại, đặt trong phòng khách của ngôi nhà mới. Minh không hỏi, và tôi cũng không giải thích. Chỉ biết rằng, mỗi lần nhìn thấy nó, tôi lại nhớ đến một người đã từng yêu tôi bằng cả trái tim, và tôi thầm cầu mong, ở đâu đó, anh cũng tìm được hạnh phúc của riêng mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News