Hương, một cô dâu mới 25 tuổi, vừa cưới được ba tháng thì đối mặt với thử thách lớn nhất trong đời. Gia đình chồng cô, một gia đình đông đúc ở vùng quê miền Trung, quyết định tổ chức lễ giỗ tổ hoành tráng để khẳng định vị thế trong làng. Nhà chồng tuyên bố mời cả họ và dân làng, tổng cộng hơn 500 khách, với 50 mâm cơm thịnh soạn. Nhưng điều khiến Hương sững sờ là mẹ chồng tuyên bố: “Con dâu mới phải lo hết. Đây là cơ hội để con chứng minh bản lĩnh!” Không người giúp, không đầu bếp thuê ngoài, chỉ một mình Hương phải chuẩn bị từ sáng sớm đến trưa cho kịp giờ cúng.
Hương cắn răng làm việc. Từ 4 giờ sáng, cô đã dậy rửa rau, thái thịt, nấu nướng trong căn bếp chật chội. Mẹ chồng và các chị em trong nhà chỉ ngồi ngoài sân uống trà, bàn chuyện khách khứa, thỉnh thoảng liếc vào bếp với ánh mắt soi mói. “Nhanh lên, đừng để cả họ chê cười!” – mẹ chồng quát khi Hương lỡ làm rơi một bát nước mắm. Mồ hôi nhễ nhại, tay chân run rẩy vì mệt, Hương vẫn cố gắng. Cô nấu chè, làm gỏi, nướng cá, luộc gà, chuẩn bị từng món với sự tỉ mỉ, dù lòng đầy uất ức.
Đến trưa, khi 50 mâm cơm đã gần hoàn thiện, cả nhà chồng bắt đầu tất bật đón khách. Nhưng khi mẹ chồng gọi Hương ra để kiểm tra lần cuối, họ phát hiện cô đã biến mất. Không một lời nhắn, không dấu vết. Cả nhà tá hỏa, chạy khắp nơi tìm kiếm. Chồng Hương, Nam, gọi điện nhưng điện thoại cô tắt ngúm. Dân làng bắt đầu xì xào, mẹ chồng tức giận mắng: “Con dâu gì mà vô trách nhiệm, bỏ đi giữa lúc quan trọng thế này!”
Giữa lúc hỗn loạn, một người hàng xóm chạy đến, mặt tái mét, cầm theo một mẩu giấy được tìm thấy trong góc bếp. Trên giấy là nét chữ của Hương, viết vội: “Mọi người cứ ăn uống vui vẻ. Tôi đã làm xong phần mình. Nhưng sự thật về nhà này, tôi không thể chịu nổi nữa.” Cả nhà chồng bàng hoàng, không hiểu ý cô. Mẹ chồng vội ra lệnh bày mâm cúng để che giấu sự cố, nhưng khi khách khứa bắt đầu dùng bữa, họ phát hiện một điều kỳ lạ: tất cả các món ăn, từ chè đến thịt gà, đều có vị ngọt lạ thường. Một vị ngọt đậm, không tự nhiên, như thể ai đó đã cho đường vào mọi món.
Nam, trong cơn hoảng loạn, chạy vào bếp kiểm tra. Anh tìm thấy một chiếc lọ rỗng, dính đầy đường cát, nằm lăn lóc bên cạnh thùng rác. Lúc này, một người cô trong họ, vốn là bạn thân của Hương, lặng lẽ kéo Nam ra góc khuất và tiết lộ sự thật động trời: Hương không chỉ bị ép làm 50 mâm cơm một mình, mà trong suốt ba tháng qua, cô đã âm thầm chịu đựng sự ngược đãi từ cả gia đình. Mẹ chồng liên tục chê bai, các chị em chồng xúi giục Nam kiểm soát Hương, thậm chí còn cố tình tạo tin đồn rằng Hương không xứng đáng với anh. Đỉnh điểm là đêm trước lễ giỗ, Hương phát hiện mẹ chồng và chị dâu lớn đang bàn kế hoạch ép cô ký giấy từ bỏ quyền thừa kế đất đai của gia đình, với lý do “con dâu ngoại tỉnh không đáng được hưởng”.
Hương, vốn là một cô gái thông minh và kiên cường, đã quyết định rời đi. Nhưng trước khi đi, cô để lại “dấu ấn” cuối cùng: đổ hàng cân đường vào tất cả các món ăn như một cách âm thầm trả đũa. Cô không chỉ rời bỏ căn nhà ngột ngạt ấy, mà còn để lại một bài học cho cả gia đình chồng: sự bất công và coi thường sẽ phải trả giá. Dân làng, sau khi biết sự thật qua người cô, bắt đầu chỉ trích gia đình chồng. Mẹ chồng lặng thinh, còn Nam đứng chết lặng, nhận ra mình đã mất đi người vợ mà anh chưa từng trân trọng.
Câu chuyện kết thúc với hình ảnh Hương ngồi trên một chuyến xe buýt, hướng về thành phố, nơi cô từng mơ ước xây dựng cuộc sống mới. Trong túi xách, cô giữ một cuốn sổ nhỏ, nơi ghi lại kế hoạch khởi nghiệp của mình. Cô mỉm cười, nhẹ nhõm, biết rằng mình vừa thoát khỏi một chiếc lồng và sẵn sàng cho một hành trình mới.