Tôi ngồi trong phòng chờ của bệnh viện, tay ôm bụng bầu đã được bảy tháng. Không khí lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến tôi hơi chóng mặt. Hôm nay là lần khám thai định kỳ, nhưng trong lòng tôi có gì đó bất an. Có lẽ vì ánh mắt kỳ lạ của cô y tá khi tôi đến đăng ký, hay cách bác sĩ lướt qua tôi mà không chào như mọi khi.
Sau một lúc, cô y tá gọi tên tôi. “Chị Linh, mời vào phòng siêu âm.” Tôi đứng dậy, cố mỉm cười để xua đi cảm giác lo lắng. Phòng siêu âm tối om, chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của bác sĩ. Ông ta không nói gì, chỉ ra hiệu cho tôi nằm lên giường. Tôi cảm nhận được bàn tay lạnh ngắt của ông khi đặt đầu dò lên bụng.
“Thai nhi phát triển bình thường chứ bác sĩ?” Tôi hỏi, giọng hơi run.
Ông ta lẩm bẩm gì đó, mắt vẫn dán vào màn hình. “Ừ, ổn. Nhưng… cần làm thêm vài xét nghiệm.” Giọng ông ta đều đều, không cảm xúc. Tôi gật đầu, dù trong lòng càng thêm hoang mang.
Sau siêu âm, cô y tá đưa tôi đến một phòng khác. “Chị nằm nghỉ ở đây một lát, bác sĩ sẽ đến ngay.” Căn phòng nhỏ, không có cửa sổ, chỉ có một chiếc giường và vài thiết bị y tế lạ lẫm. Tôi bắt đầu thấy kỳ lạ. Tại sao không đưa tôi về phòng khám như mọi lần? Tôi lấy điện thoại định gọi cho chồng, nhưng không có sóng. Tim tôi đập mạnh hơn.
Cửa phòng bật mở. Một người đàn ông mặc áo blouse trắng bước vào, nhưng không phải bác sĩ lúc nãy. Anh ta trẻ hơn, đeo kính, và có nụ cười nham hiểm. “Chị Linh, đúng không? Chúng ta sẽ tiến hành một thủ thuật nhỏ. Đừng lo, sẽ nhanh thôi.”
“Thủ thuật gì? Tôi chỉ đến khám thai!” Tôi ngồi bật dậy, giọng lạc đi.
Anh ta không trả lời, chỉ lặng lẽ lấy một ống tiêm từ khay dụng cụ. Chất lỏng trong ống tiêm ánh lên dưới ánh đèn. “Nằm xuống đi, sẽ không đau đâu.”
Tôi hoảng loạn, cố chạy ra cửa, nhưng nó đã bị khóa. “Cứu tôi với! Ai đó!” Tôi hét lên, nhưng không có tiếng đáp lại. Người đàn ông tiến đến gần, ánh mắt lạnh như băng. Tôi lùi lại, tay ôm chặt bụng, cầu mong điều kỳ diệu xảy ra.
Đúng lúc đó, cửa phòng bị đạp tung. Chồng tôi, Nam, lao vào, theo sau là hai cảnh sát mặc thường phục. “Thả cô ấy ra!” Nam gầm lên, lao đến khống chế người đàn ông. Hai cảnh sát nhanh chóng còng tay anh ta.
“Linh, em ổn không?” Nam ôm lấy tôi, giọng run rẩy. Tôi gật đầu, nước mắt trào ra vì sợ hãi và nhẹ nhõm.
Một trong hai cảnh sát giải thích. “Chúng tôi đã theo dõi bệnh viện này một thời gian. Có một đường dây bất hợp pháp đang hoạt động, chuyên sắp xếp phá thai trái phép để thu lợi nhuận. Họ nhắm vào những thai phụ không có người thân đi cùng, giả danh bác sĩ để thực hiện các thủ thuật nguy hiểm.”
Tôi rùng mình, không dám nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu Nam không đến kịp. Nhưng rồi, viên cảnh sát nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. “Cô Linh, có một điều chúng tôi cần xác nhận. Theo hồ sơ, cô không mang thai.”
Tôi sững sờ. “Không thể nào! Tôi đã siêu âm, bác sĩ nói thai nhi khỏe mạnh!”
Viên cảnh sát lắc đầu. “Đó là một phần của kế hoạch. Họ tạo ra hình ảnh siêu âm giả để lừa cô, khiến cô tin rằng mình mang thai. Mục đích là dụ cô đến đây thường xuyên, để cuối cùng thực hiện ‘thủ thuật’ và lấy tiền.”
Đầu tôi quay cuồng. Tôi nhìn xuống bụng mình, nơi tôi đã cảm nhận những chuyển động, những cú đạp nhẹ nhàng. Tất cả chỉ là ảo giác? Hay là một âm mưu tinh vi đến mức tôi không nhận ra? Nam nắm chặt tay tôi, nhưng ánh mắt anh cũng đầy hoang mang.
Khi chúng tôi rời bệnh viện, tôi vẫn không thể tin được sự thật. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi cảm thấy một nỗi trống rỗng kỳ lạ, như thể tôi vừa mất đi một điều gì đó rất thật.