×
×

Ngày ra toà chấm dứt cuộc hôm nhân 12 năm, tôi phát hiện tờ giấy rơi dưới gầm giường, những gì ghi trên đó khiến tôi ngã quỵ, hoá ra bao năm qua…

Chị Hương đứng lặng giữa căn phòng ngủ quen thuộc, nơi từng chứa đựng bao kỷ niệm của 12 năm hôn nhân. Giờ đây, mọi thứ chỉ còn là sự trống rỗng. Tòa đã phán quyết, con gái nhỏ – bé Linh – sẽ theo chị về nhà ngoại. Anh Tuấn, chồng chị, đã rời khỏi nhà từ sáng sớm, không một lời từ biệt, như thể muốn xóa sạch chị khỏi cuộc đời anh. Chị không trách, chỉ thấy lòng nặng trĩu.

Chị bắt đầu thu dọn đồ đạc. Những chiếc váy, sách vở, và cả những món đồ nhỏ nhặt mà chị từng yêu thích giờ được xếp gọn vào vali. Bé Linh ngồi ở góc phòng, ôm con gấu bông, đôi mắt to tròn nhìn mẹ, ngây thơ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chị mỉm cười với con, cố giấu đi những giọt nước mắt chực trào.

Khi chị quỳ xuống gầm giường để kiểm tra xem có sót món đồ nào không, tay chị chạm phải một tờ giấy cũ, nhàu nhĩ, bị kẹp giữa mép gỗ và sàn nhà. Tò mò, chị kéo nó ra. Tờ giấy mỏng manh, ố vàng, như thể đã nằm đó rất lâu. Chị mở ra, và ngay khi đọc dòng chữ đầu tiên, tim chị như ngừng đập.

“Ngày 15/3/2013, tôi đã làm điều không thể tha thứ. Tôi xin lỗi, Hương. Nhưng tôi không đủ dũng khí để nói ra. Nếu một ngày em đọc được, xin hãy tha thứ cho anh.”

Chị run rẩy, đầu óc quay cuồng. 2013 – năm đó là năm đầu tiên họ cãi nhau nhiều nhất, khi công việc của Tuấn gặp khó khăn, còn chị vừa sinh bé Linh, áp lực ngập tràn. Nhưng điều gì “không thể tha thứ” mà anh nhắc đến? Chị đọc tiếp, từng dòng chữ như nhát dao cứa vào lòng.

“Tôi đã vay tiền của một nhóm người nguy hiểm để cứu công ty. Tôi không muốn em lo lắng, nhưng họ đe dọa sẽ làm hại em và Linh nếu tôi không trả đủ. Tôi đã cố gắng, nhưng số tiền ngày càng lớn. Tôi không biết phải làm sao, chỉ biết viết những dòng này như một lời trăng trối.”

Chị bàng hoàng, tay ôm chặt tờ giấy. Hóa ra những lần Tuấn về nhà muộn, những cuộc điện thoại lén lút, và cả sự xa cách của anh những năm gần đây không chỉ đơn thuần là vì tình cảm phai nhạt. Anh đã mang một bí mật kinh hoàng, một gánh nặng mà anh chọn chịu đựng một mình. Nhưng tại sao anh không nói với chị? Tại sao anh để mọi thứ đi đến bước đường ly hôn?

Chị ngồi phịch xuống sàn, nước mắt lăn dài. Bé Linh chạy đến, ôm lấy mẹ, giọng non nớt: “Mẹ ơi, mẹ khóc à?” Chị ôm con vào lòng, cố gắng kìm nén cảm xúc. Trong đầu chị, hàng loạt câu hỏi xoay vần: Những người đó là ai? Họ có còn đe dọa anh không? Và giờ đây, khi chị và Linh sắp rời đi, liệu họ có an toàn?

Chị đứng dậy, lau nước mắt, quyết định không thể rời đi như thế này. Chị cần tìm Tuấn, cần anh giải thích mọi thứ. Dù họ không còn là vợ chồng, nhưng vì bé Linh, vì chính bản thân chị, chị phải đối mặt với sự thật. Chị nhét tờ giấy vào túi, nắm tay Linh, và bước ra khỏi căn nhà, lòng đầy quyết tâm tìm lại những mảnh ghép đã vỡ tan của quá khứ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News