×
×

Nhưng có một nỗi đau mà cả hai chúng tôi không thể nào vượt qua: ba lần Linh ma//ng th//ai, và cả ba lần, đến tháng thứ tư đều không giữ được

Tôi và Linh cưới nhau được ba năm. Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học, một tình yêu nhẹ nhàng, giản dị như những buổi chiều đạp xe qua hàng cây xanh mướt. Linh là một người vợ đảm đang, khéo léo, đặc biệt là trong chuyện bếp núc. Cô ấy nấu ăn ngon đến mức tôi thường đùa rằng nếu mở nhà hàng, chắc chắn sẽ đông khách đến xếp hàng dài. Nhưng có một nỗi đau mà cả hai chúng tôi không thể nào vượt qua: ba lần Linh mang thai, và cả ba lần, đến tháng thứ tư, thai nhi đều không giữ được.

Bác sĩ nói chúng tôi hoàn toàn khỏe mạnh. Các xét nghiệm, kiểm tra đều cho kết quả bình thường. Không có lý do y khoa nào giải thích được. Linh khóc rất nhiều sau mỗi lần như thế, còn tôi chỉ biết ôm cô ấy, an ủi, dù trong lòng cũng tan nát. Tôi không trách Linh, nhưng tôi biết cô ấy tự dằn vặt mình. Cô ấy bắt đầu lao vào bếp núc nhiều hơn, như thể việc nấu nướng là cách để cô ấy quên đi nỗi đau. Mỗi ngày, cô ấy tẩm bổ cho tôi bằng những món ăn cầu kỳ: canh gà hầm thuốc bắc, chè hạt sen long nhãn, thịt bò xào nấm đông cô… Tôi ăn mà thấy thương vợ, nhưng cũng không khỏi tự hỏi: tại sao cơ thể cô ấy lại không giữ được những đứa con của chúng tôi?

Một buổi tối, Linh chuẩn bị món sườn xào chua ngọt – món tủ của cô ấy. Tôi đứng bên cạnh, nhìn cô ấy tỉ mỉ nêm nếm gia vị. Cô ấy múc một muỗng nước sốt, nếm thử, rồi lắc đầu, thêm một chút bột trắng từ lọ nhỏ trên kệ. “Gia vị bí mật của em đấy,” Linh cười, đôi mắt lấp lánh. Tôi gật đầu, không nghĩ ngợi nhiều, nhưng khi cô ấy quay đi, tôi tò mò cầm lọ bột lên xem. Nhãn dán trên lọ ghi: “Muối thảo dược tự nhiên.” Tôi mở nắp, ngửi thử, và một mùi lạ lùng thoảng qua – không giống muối, cũng chẳng giống thảo dược. Có gì đó… không đúng.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Linh đã đi ngủ, nhưng tôi lẻn xuống bếp, cầm lọ bột trắng mang ra phòng khách. Tôi lên mạng tra cứu, so sánh mùi vị, thành phần, và rồi tôi tìm thấy một diễn đàn thảo luận về các loại hóa chất. Tim tôi đập thình thịch khi đọc được một bài viết về một loại bột trắng, không mùi, thường được dùng trong công nghiệp nhưng cực kỳ độc hại nếu tiêu thụ lâu dài. Nó có thể gây tổn hại đến hệ sinh sản, đặc biệt ở phụ nữ mang thai. Tôi run rẩy kiểm tra lại lọ bột. Không có thông tin nhà sản xuất, không mã vạch, không gì cả. Chỉ có dòng chữ “Muối thảo dược tự nhiên” viết tay.

Tôi nhớ lại những bữa ăn Linh nấu. Cô ấy luôn nêm lọ bột này vào hầu hết các món, từ canh, xào, đến cả nước chấm. Cô ấy nêm, nếm, và ăn cùng tôi. Nhưng tôi không mang thai, còn Linh… Tôi cảm thấy máu trong người lạnh đi. Ai đã đưa lọ bột này vào bếp? Linh mua ở đâu? Hay… có ai cố ý?

Sáng hôm sau, tôi hỏi Linh về lọ bột. Cô ấy ngạc nhiên, nói rằng mẹ tôi đưa cho cô ấy cách đây hơn một năm, bảo rằng đó là “gia vị gia truyền” giúp bồi bổ sức khỏe. Mẹ tôi? Tôi bàng hoàng. Mẹ tôi luôn yêu quý Linh, luôn miệng nói rằng Linh là con dâu tuyệt vời. Nhưng tôi chợt nhớ những lần mẹ hỏi về chuyện con cái, ánh mắt bà thoáng chút gì đó khó hiểu khi Linh kể về việc sảy thai. Tôi không muốn tin, nhưng mọi thứ dần trở nên rõ ràng.

Tôi gọi điện cho mẹ, cố giữ giọng bình tĩnh. “Mẹ, lọ bột thảo dược mẹ đưa Linh là gì vậy?” Mẹ tôi ấp úng, nói rằng bà mua ở một tiệm thuốc Đông y, rằng đó chỉ là muối bổ sung khoáng chất. Nhưng giọng bà run, và tôi biết mẹ đang giấu điều gì đó. Tôi quyết định mang lọ bột đi kiểm tra ở một phòng thí nghiệm. Kết quả khiến tôi chết lặng: đó không phải muối, cũng chẳng phải thảo dược. Đó là một hợp chất hóa học độc hại, liều lượng nhỏ nhưng tích tụ lâu dài sẽ gây tổn thương nghiêm trọng đến thai nhi.

Tôi không thể tin nổi. Mẹ tôi, người luôn tỏ ra yêu thương Linh, lại là người đứng sau tất cả. Tôi đối mặt với mẹ, và sau một hồi chối quanh, bà bật khóc, thú nhận. Bà nói bà không muốn Linh sinh con cho tôi. Bà sợ rằng nếu chúng tôi có con, Linh sẽ “chiếm” hết tình cảm của tôi, rằng bà sẽ bị bỏ rơi. Bà đã mua lọ bột từ một người quen ở chợ đen, nghĩ rằng nó chỉ khiến Linh khó mang thai, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy.

Tôi nhìn mẹ, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Người phụ nữ tôi yêu thương nhất, và người mẹ tôi luôn kính trọng, lại liên quan đến một bí mật kinh hoàng như thế. Tôi không thể tha thứ. Nhưng Linh, khi biết sự thật, chỉ lặng lẽ nắm tay tôi. Cô ấy nói: “Anh, em không trách mẹ. Nhưng em cần thời gian.”

Đêm đó, tôi sắp vali cho Linh. Không phải để “trả cô ấy về nơi sản xuất” như cách tôi từng đùa trong cơn bực tức. Tôi đưa cô ấy về nhà bố mẹ cô ấy, nơi cô ấy có thể nghỉ ngơi, chữa lành vết thương cả về thể xác lẫn tâm hồn. Còn tôi, tôi cần thời gian để đối mặt với mẹ, với chính mình, và với những gì đã xảy ra.

Câu chuyện của chúng tôi chưa kết thúc. Nhưng tôi biết, dù thế nào, tôi sẽ không để Linh phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa. Lọ bột trắng ấy đã bị tiêu hủy, nhưng vết sẹo trong lòng chúng tôi, có lẽ, sẽ còn mãi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News