×
×

Những dòng chữ nguệch ngoạc kể về một đứa con trai, đứa con mà mẹ chồng đã mấ:;t từ hơn ba mươi năm trước

Mẹ chồng tôi mất đã được 49 ngày. Không gian trong ngôi nhà cũ kỹ bỗng trở nên trống trải, tĩnh lặng đến rợn người. Chồng tôi, Nam, vẫn chưa nguôi nỗi đau mất mẹ. Anh thường ngồi thẫn thờ bên bàn thờ, ánh mắt lạc lõng như tìm kiếm điều gì đó. Tôi, Linh, dù chưa bao giờ thực sự gần gũi với mẹ chồng, vẫn cố gắng chu toàn mọi thứ, từ việc cúng kiếng đến dọn dẹp căn nhà bà để lại.

Hôm ấy, một buổi chiều mưa lất phất, tôi quyết định dọn dẹp căn phòng riêng của mẹ chồng. Nam không muốn tôi động vào, bảo rằng để anh tự làm, nhưng tôi thấy anh mệt mỏi, nên lặng lẽ bắt tay vào việc. Căn phòng nhỏ, đầy mùi gỗ cũ và hương trầm còn vương lại. Tôi lau chùi từng món đồ, từ chiếc giường đơn đến tủ quần áo, cẩn thận như thể sợ làm phiền linh hồn bà.

Khi mở ngăn tủ cuối cùng, tôi phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ, khóa chặt, phủ đầy bụi. Tò mò, tôi tìm cách mở nó ra. Bên trong là một xấp thư tay, vài tấm ảnh đã ngả vàng, và một cuốn sổ nhỏ bìa da. Tôi lật giở từng bức thư, tim đập thình thịch khi nhận ra chúng được viết bởi mẹ chồng, gửi cho một người tên “Hòa” – cái tên tôi chưa từng nghe ai nhắc đến.

Những dòng chữ nguệch ngoạc kể về một đứa con trai, đứa con mà mẹ chồng đã mất từ hơn ba mươi năm trước, khi nó mới ba tuổi. Bà viết rằng đó là nỗi đau lớn nhất đời bà, rằng bà không bao giờ tha thứ cho bản thân vì đã không giữ được đứa bé. Tôi bàng hoàng. Nam chưa từng kể với tôi về một người anh hay em trai đã mất. Anh luôn nói mình là con một.

Tôi tiếp tục đọc, và những bí mật dần lộ ra. Hóa ra, Hòa không phải con trai ruột của mẹ chồng. Bà đã nhận nuôi cậu bé từ một người bạn thân, người đã qua đời trong một tai nạn. Hòa được nuôi dưỡng như con ruột, nhưng một ngày, cậu bé đột nhiên biến mất. Mẹ chồng viết rằng bà đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng chỉ nhận được tin đồn rằng đứa bé bị bắt cóc. Bà sống trong dằn vặt, đổ lỗi cho mình vì đã không trông nom cẩn thận.

Rồi tôi mở cuốn sổ da. Bên trong là những dòng nhật ký, ghi lại từng ngày bà tìm kiếm Hòa. Nhưng điều khiến tôi lạnh người là trang cuối cùng. Bà viết: “Tôi đã tìm thấy Hòa, nhưng nó không còn là Hòa của tôi nữa. Nó đã có một gia đình mới, một cái tên mới. Tôi không thể phá vỡ hạnh phúc của nó, nhưng trái tim tôi tan nát.”

Tôi ngồi bệt xuống sàn, tay run rẩy. Tại sao mẹ chồng không kể với Nam? Tại sao bà giữ bí mật này đến tận lúc ra đi? Tôi cầm tấm ảnh cũ, nhìn khuôn mặt cậu bé khoảng ba tuổi, đôi mắt to tròn, nụ cười hồn nhiên. Có gì đó quen thuộc, nhưng tôi không thể đặt tên được.

Tối đó, tôi kể mọi chuyện với Nam. Anh lặng lẽ nghe, khuôn mặt tái nhợt. Khi tôi đưa tấm ảnh ra, anh nhìn chằm chằm, rồi đột nhiên bật khóc. “Linh… anh nghĩ… anh chính là Hòa.”

Tôi chết lặng. Nam kể rằng khi còn nhỏ, anh từng nghe mẹ chồng nhắc thoáng qua về một cái tên khác, nhưng bà luôn nói đó chỉ là một giấc mơ. Anh lớn lên trong gia đình này, nhưng luôn cảm thấy một khoảng trống kỳ lạ, như thể mình không hoàn toàn thuộc về nơi đây. Hóa ra, mẹ chồng đã tìm thấy Nam – tức Hòa – nhiều năm sau, nhưng bà chọn im lặng, để anh sống cuộc đời mới mà không bị ám ảnh bởi quá khứ.

Twist lớn nhất không phải là việc Nam chính là đứa con đã mất, mà là bí mật cuối cùng trong cuốn sổ. Mẹ chồng viết rằng bà đã tìm ra kẻ bắt cóc Hòa năm xưa – chính là người bạn thân của bà, người mà bà nghĩ đã chết. Người đó đã giả chết, sống dưới một danh tính mới, và chính là người hàng xóm mà tôi và Nam vẫn thường gặp, người luôn quan tâm đến chúng tôi một cách kỳ lạ. Bà đã biết sự thật, nhưng chọn giữ im lặng để bảo vệ Nam, để anh không phải đối mặt với sự thật đau lòng rằng người nuôi dưỡng anh từ nhỏ không phải mẹ ruột, mà là kẻ đã cướp anh khỏi vòng tay mẹ chồng.

Tôi và Nam đứng lặng trước bàn thờ mẹ chồng, không biết phải làm gì với bí mật này. Căn nhà vẫn tĩnh lặng, nhưng giờ đây, nó chứa đựng một câu chuyện mà có lẽ chúng tôi sẽ mãi mãi không thể kể ra.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News