×
×

Ông Hùng cũng cười tươi, liên tục gắp thức ăn cho Linh, bảo rằng cô giống con gái út của ông thời trẻ

Buổi chiều cuối tuần, nắng vàng dịu nhẹ trải dài trên con đường dẫn vào khu biệt thự sang trọng. Hôm nay là ngày đặc biệt, con trai tôi – Huyên – mới tốt nghiệp đại học, dẫn bạn gái về ra mắt gia đình. Tôi và chồng, ông Hùng, đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ sáng: bàn ăn đầy ắp món ngon, hoa tươi bày khắp phòng khách, không khí háo hức xen lẫn hồi hộp. Huyên từ nhỏ đã ngoan ngoãn, học giỏi, nên chúng tôi rất mong được gặp cô gái mà con trai mình chọn.

Khi cánh cửa mở ra, Huyên bước vào cùng một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn. Cô ấy tên Linh, dáng vẻ dịu dàng, đôi mắt to tròn long lanh, nụ cười tươi như hoa. Mái tóc dài đen nhánh buông nhẹ, chiếc váy trắng tinh khôi khiến cô ấy trông như một nàng thơ bước ra từ tranh. Tôi và ông Hùng nhìn nhau, lòng mừng thầm, nghĩ rằng con trai mình thật có mắt chọn người.

Bữa cơm diễn ra ấm cúng. Linh nói chuyện nhẹ nhàng, lễ phép, kể về những ngày tháng đại học của cô và Huyên, những lần cùng nhau ôn bài đến khuya, những chuyến đi chơi xa đầy kỷ niệm. Tôi bắt đầu hình dung về một đám cưới rình rang, về những ngày tháng cả gia đình quây quần bên nhau. Ông Hùng cũng cười tươi, liên tục gắp thức ăn cho Linh, bảo rằng cô giống con gái út của ông thời trẻ.

Nhưng rồi, khi bữa cơm gần tàn, không khí đột nhiên thay đổi. Linh đặt đũa xuống, vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nhưng giọng nói lại sắc bén như sấm sét giữa trời quang:
“Nhà bác giàu thế này, sính lễ 888 triệu chẳng quá đáng nhỉ?”

Tôi và ông Hùng sững sờ, đũa trên tay khựng lại. Huyên ngồi bên cạnh, mặt cúi gằm, không nói gì. Tôi cố giữ bình tĩnh, nghĩ rằng có lẽ cô ấy chỉ đùa, hoặc là cách nói chuyện thẳng thắn của giới trẻ. Nhưng Linh tiếp tục, giọng điệu tự nhiên như thể đang bàn chuyện thời tiết:
“Dù sao nhà bác cũng chỉ có mỗi mình anh Huyên là con trai, tài sản sau này cũng là của anh ấy. Chúng con là vợ chồng, nhà chung cứ ghi tên con thôi, vậy cũng không quá đáng chứ?”

Phòng khách bỗng chìm trong im lặng. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc trở nên rõ mồn một. Tôi liếc nhìn ông Hùng, thấy ông nhíu mày, tay siết chặt ly nước. Huyên vẫn không ngẩng mặt lên, chỉ khẽ nắm tay Linh dưới gầm bàn, như muốn ngăn cô nói tiếp, nhưng Linh vẫn mỉm cười, ánh mắt tự tin không chút dao động.

Tôi hít một hơi sâu, cố giữ giọng ôn tồn:
“Cháu Linh này, chuyện sính lễ hay tài sản không phải là điều bác và chú quan tâm lúc này. Bác chỉ muốn biết hai đứa có thật sự yêu thương nhau, có cùng nhau xây dựng tương lai hay không.”

Linh cười nhẹ, đáp ngay:
“Dạ, tất nhiên là chúng cháu yêu nhau, thưa bác. Nhưng yêu nhau thì cũng phải thực tế. Cháu chỉ muốn mọi thứ rõ ràng từ đầu, để sau này không ai phải khó xử.”

Ông Hùng lúc này mới lên tiếng, giọng trầm nhưng đầy uy:
“Thực tế là tốt, nhưng cháu à, tình nghĩa không đo bằng tiền bạc hay giấy tờ. Nhà bác có gì, bác để lại cho con cái là vì tình thân, không phải vì nghĩa vụ. Cháu muốn rõ ràng, thì bác cũng muốn rõ ràng: bác muốn một người con dâu yêu thương con trai bác thật lòng, chứ không phải yêu tài sản của nó.”

Linh thoáng đỏ mặt, nhưng vẫn không lùi bước:
“Cháu hiểu ý chú. Nhưng cháu chỉ nghĩ cho tương lai của anh Huyên và cháu. Thời buổi này, không chuẩn bị kỹ thì khó mà hạnh phúc lâu dài.”

Huyên cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nhỏ nhưng kiên định:
“Mẹ, bố, con xin lỗi. Linh chỉ hơi thẳng tính thôi. Cô ấy không có ý gì đâu. Chúng con sẽ bàn lại sau.”

Đêm đó, sau khi Huyên và Linh ra về, tôi và ông Hùng ngồi lại với nhau, lòng nặng trĩu. Tôi không trách Linh, vì cô ấy có quyền nói lên suy nghĩ của mình. Nhưng tôi không khỏi lo lắng: liệu con trai tôi có thực sự tìm được người bạn đời đồng hành vì tình yêu, hay chỉ là một giao dịch được tính toán kỹ lưỡng?

Vài tuần sau, Huyên gọi điện, nói rằng cậu và Linh đã chia tay. Không phải vì câu chuyện hôm đó, mà vì Huyên nhận ra cả hai có những giá trị sống quá khác biệt. Cậu muốn một tình yêu giản dị, nơi hai người cùng vun đắp, còn Linh lại muốn một tương lai được đảm bảo ngay từ đầu. Tôi thở phào, nhưng cũng không khỏi xót xa cho con trai mình.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Huyên giờ đây tập trung vào công việc, thỉnh thoảng vẫn về nhà ăn cơm với bố mẹ, cười nói rôm rả như xưa. Còn tôi, mỗi lần nhìn con trai, lại thầm mong rằng một ngày nào đó, cậu sẽ tìm được một người con gái thật sự yêu thương cậu, không vì bất kỳ điều kiện nào.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News