×
×

Tôi cười khẩy: Họ nghĩ tôi ch//ết rồi, thậm chí còn tổ chức đám giỗ cho tôi để che mắt thiên hạ.

Sự Trở Về Từ Địa Ngục

Tôi tên Mai, một cô gái trẻ trung, ngây thơ từ vùng quê nghèo lên Sài Gòn lập nghiệp. Cuộc đời tôi tưởng chừng như cổ tích khi gặp Phong, chàng trai lịch lãm, con nhà giàu có. Chúng tôi yêu nhau say đắm, cưới nhau sau hai năm hẹn hò. Thảo, cô bạn thân từ thời đại học, là người chứng kiến tình yêu ấy. Cô ấy luôn bên tôi, chia sẻ mọi buồn vui, thậm chí còn làm phù dâu trong đám cưới. Tôi tin họ như tin chính mình. Nhưng cuộc đời, đôi khi, tàn nhẫn hơn cả phim kinh dị.

Bảy năm trước, mọi thứ sụp đổ chỉ trong một đêm. Phong nói anh có chuyến công tác ở biên giới, muốn tôi đi cùng để “thay đổi không khí”. Thảo khăng khăng đòi đi theo, bảo “ba đứa mình đi cho vui”. Tôi vui vẻ đồng ý, không hề nghi ngờ. Chúng tôi bay đến Chiang Mai, Thái Lan, rồi thuê xe đi sâu vào vùng rừng núi. Phong bảo đây là chuyến du lịch khám phá Tam Giác Vàng – khu vực biên giới Thái, Lào, Myanmar, nơi nổi tiếng với sông Mekong huyền bí. Tôi háo hức, chụp ảnh check-in khắp nơi. Nhưng đêm ấy, tại một ngôi làng hẻo lánh, họ chuốc tôi say bằng ly rượu pha thuốc mê.

Tỉnh dậy, tôi thấy mình bị trói trong một túp lều tối om, mùi đất ẩm mốc xộc lên mũi. Phong và Thảo đứng đó, cười nhếch mép. “Mày ngu lắm Mai ơi,” Thảo nói, giọng đanh đá. “Phong yêu tao từ lâu rồi. Mày chỉ là bình phong để che mắt thiên hạ thôi.” Phong chen vào: “Nhà tao nợ nần chồng chất, cần tiền gấp. Bọn buôn người trả giá cao cho con gái Việt như mày. Tao bán mày lấy 500 triệu, đủ trả nợ và sống sung sướng với Thảo.” Tôi gào thét, van xin, nhưng họ bỏ đi, để lại tôi cho lũ buôn người. Mâu thuẫn giữa chúng tôi lúc ấy như dao cắt: Tôi yêu Phong hết lòng, coi Thảo như chị em, nhưng họ chỉ thấy tôi là vật hy sinh cho lòng tham.

Tôi bị đưa qua biên giới, vào sâu Tam Giác Vàng – địa ngục trần gian thực sự. Nơi đây không phải thiên đường du lịch như quảng cáo, mà là hang ổ của buôn ma túy, mại dâm và nô lệ. Tôi bị nhốt trong trại lao động, buộc phải làm việc trong các cánh đồng thuốc phiện, dưới roi vọt của bọn cai ngục. Ban ngày hái lá anh túc dưới nắng cháy da, ban đêm bị ép tiếp khách trong những túp lều dơ bẩn. Cuộc sống như địa ngục: Đói khát, bệnh tật, và nỗi sợ hãi thường trực. Nhiều cô gái như tôi chết dần mòn vì kiệt sức hoặc tự tử. Tôi cố trốn vài lần, nhưng bị bắt lại, đánh đập đến suýt chết. Mâu thuẫn nội tâm giằng xé: Tôi hận Phong và Thảo đến thấu xương, nhưng cũng tự trách mình sao quá tin người.

May mắn đến vào năm thứ ba địa ngục. Một người đàn ông trung niên, tên là ông Hùng, xuất hiện. Ông là thủ lĩnh một nhóm chống buôn người ngầm, hoạt động bí mật ở biên giới. Ông cứu tôi khỏi trại, đưa về một ngôi làng an toàn ở Lào. “Con gái, tao thấy con giống vợ tao ngày xưa,” ông nói, giọng trầm ấm. Ông Hùng không chỉ cứu mạng tôi, mà còn dạy tôi võ thuật, kỹ năng sinh tồn, và cách sử dụng công nghệ để theo dõi kẻ thù. Ông kể ông từng là doanh nhân Việt, bị lừa đảo ở Tam Giác Vàng, mất hết gia đình, nên dành đời mình để cứu người. Dưới sự che chở của ông, tôi dần hồi phục, học tiếng Anh, tiếng Thái, và lập kế hoạch trở về. Ông cho tôi tiền, giấy tờ giả, và lời khuyên: “Trả thù không phải để hủy hoại, mà để công lý được thực thi.”

Bảy năm trôi qua, tôi trở về Việt Nam như một bóng ma. Không còn là Mai yếu đuối ngày xưa, tôi giờ là một phụ nữ mạnh mẽ, với mái tóc ngắn, thân hình rắn rỏi từ những năm tháng lao động khổ sai. Tôi theo dõi Phong và Thảo từ xa. Họ đã cưới nhau, sống giàu sang nhờ số tiền bán tôi và vài phi vụ buôn lậu khác. Phong mở công ty bất động sản, Thảo làm bà chủ salon tóc cao cấp. Họ có con trai, sống trong biệt thự sang trọng. Tôi cười khẩy: Họ nghĩ tôi chết rồi, thậm chí còn tổ chức đám giỗ cho tôi để che mắt thiên hạ.

Cuộc trả thù bắt đầu. Tôi tiếp cận họ dưới vỏ bọc một nhà đầu tư nước ngoài tên là Linh. Tôi đầu tư vào công ty Phong, giả vờ thân thiết với Thảo. Mâu thuẫn nổi bật khi họ dần lộ bản chất: Phong vẫn keo kiệt, lừa đảo đối tác; Thảo ghen tị, hay chì chiết tôi vì “gái Tây” xinh đẹp. Tôi thu thập chứng cứ: Hóa đơn chuyển tiền từ bọn buôn người, tin nhắn cũ giữa họ bàn kế hoạch bán tôi, thậm chí video Phong đánh bạc ở casino biên giới.

Twist bất ngờ đến khi tôi đào sâu hơn. Nhờ ông Hùng, tôi phát hiện một bí mật chấn động: Ông Hùng chính là bố ruột của tôi! Bảy năm trước, ông bị Phong và Thảo lừa đảo, đẩy vào Tam Giác Vàng để chiếm đoạt tài sản gia đình. Mẹ tôi mất sớm, ông gửi tôi cho dì nuôi, nhưng Phong – vốn là con riêng của bố chồng ông – biết bí mật ấy. Họ bán tôi không chỉ vì tiền, mà để xóa sổ dòng máu thừa kế. Ông Hùng sống sót, thay đổi thân phận, và cứu tôi không phải ngẫu nhiên – ông theo dõi từ xa, chờ thời cơ.

Với bằng chứng ấy, tôi lật bài. Tại buổi tiệc công ty, tôi công khai thân phận: “Phong, Thảo, bảy năm địa ngục ở Tam Giác Vàng, tao sống sót để trở về đây.” Tôi trình chiếu video, tài liệu, trước mặt đối tác và cảnh sát. Phong quỳ xuống van xin: “Mai, anh sai rồi, lúc ấy nợ nần ép buộc!” Thảo khóc lóc: “Mày tha cho tao, tao có con nhỏ!” Nhưng tôi lạnh lùng: “Các người đã bán tao như món hàng, giờ tao bán các người cho công lý.” Cảnh sát bắt họ tại chỗ vì tội buôn người, lừa đảo và giết người gián tiếp (vì nhiều nạn nhân như tôi đã chết).

Tôi thừa kế tài sản từ ông Hùng – nay là bố ruột – và thành lập quỹ hỗ trợ nạn nhân buôn người. Cuộc đời tôi từ địa ngục trở về ánh sáng. Bài viết này, tôi chia sẻ để cảnh tỉnh chị em: Đừng tin ai tuyệt đối, và hãy mạnh mẽ đứng lên. Nếu bạn từng bị phản bội, hãy nhớ: Trả thù hay nhất là sống tốt hơn kẻ thù!

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News