×
×

Tôi học được rằng, m/âu thu//ẫn về tiền bạc chỉ là lớp vỏ; sâu thẳm hơn là sự ph;;ản b;;ội và thiếu trung thực

Tôi ngồi lặng trong căn phòng khách tối om, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường như những nhát búa đập vào đầu óc rối bời. Hạ Lâm, vợ tôi, đã rời khỏi nhà sau trận cãi vã nảy lửa về chuyện tiền bạc. Đó không phải lần đầu tiên chúng tôi bất đồng, nhưng lần này, cơn giận của cô ấy dường như sâu sắc hơn bao giờ hết. “Anh lúc nào cũng nghĩ tiền là giấy vụn! Đầu tư hết thất bại này đến thất bại khác, giờ nợ nần chồng chất, em phải gánh hết sao?” – lời cô ấy vang vọng trong đầu tôi. Tôi thì nghĩ cô ấy quá keo kiệt, luôn tính toán chi li từng đồng, trong khi cuộc sống cần phải mạo hiểm để giàu có. Tôi đã hét lên: “Em chỉ biết tiết kiệm như con kiến, cuộc đời này ngắn lắm, phải sống chứ!” Và rồi, cô ấy xách chìa khóa xe, lao ra khỏi cửa mà không ngoái đầu lại.

Ban đầu, tôi chẳng lo lắng mấy. Hạ Lâm hay thế, mỗi khi giận, cô ấy thường lái xe lòng vòng thành phố, ghé quán cà phê quen thuộc bên sông để hóng gió, hoặc sang nhà chị gái tâm sự. “Rồi cô ấy sẽ về thôi,” tôi tự nhủ, ngồi lướt điện thoại, nhấm nháp lon bia lạnh. Nhưng khi kim đồng hồ nhích dần sang con số 10 tối, không khí im lặng bắt đầu đè nặng lên ngực tôi. Điện thoại reo liên hồi – số của tôi gọi cho cô ấy – nhưng chỉ toàn tiếng tút dài vô vọng. Tin nhắn gửi đi cũng chìm nghỉm. Lo lắng dâng trào như thủy triều, tôi quyết định đi tìm.

Tôi lái xe ra đường, trời đêm Hà Nội mưa lất phất, đèn đường vàng vọt chiếu xuống mặt đường lấp loáng nước. Đầu tiên, tôi ghé nhà chị gái Hạ Lâm ở quận Cầu Giấy. Chị ấy mở cửa, mặt ngái ngủ: “Em ấy không có ở đây. Sao vậy Minh? Lại cãi nhau à?” Tôi kể sơ qua, chị ấy lắc đầu, giọng đầy trách móc: “Mày lúc nào cũng làm em tao khổ. Tiền bạc gì mà cãi nhau hoài. Em ấy đã phải vay mượn khắp nơi để trả nợ cho mày rồi đấy!” Lời chị ấy như dao cắt. Tôi biết mình đã đầu tư sai lầm vào cổ phiếu, mất trắng vài trăm triệu, nhưng tôi nghĩ đó là rủi ro, còn Hạ Lâm thì coi đó là thảm họa. Mâu thuẫn giữa chúng tôi ngày càng sâu sắc: tôi mơ mộng về sự giàu có nhanh chóng, cô ấy thì thực tế, luôn lo lắng cho tương lai. Chị gái cô ấy còn tiết lộ: “Em ấy hay than với chị rằng mày tiêu xài hoang phí, không nghĩ đến con cái sau này.” Tôi rời khỏi đó với nỗi day dứt, nhưng vẫn hy vọng.

Tiếp theo, tôi lái xe đến quán cà phê “Gió Sông” – nơi Hạ Lâm thường lui tới. Quán đóng cửa từ lâu, chỉ còn ánh đèn neon lập lòe. Tôi gọi cho vài người bạn chung, nhưng ai cũng lắc đầu. “Không thấy Lâm đâu cả,” một đứa bạn trả lời qua điện thoại. Nỗi lo giờ đã biến thành hoảng loạn. Tôi tưởng tượng đủ thứ: tai nạn giao thông, bị bắt cóc, hay đơn giản là cô ấy bỏ đi vĩnh viễn vì chán nản cuộc hôn nhân này. Chúng tôi cưới nhau được năm năm, nhưng mâu thuẫn về tiền bạc như vết nứt ngày càng rộng. Tôi nhớ lần trước, cô ấy từng khóc: “Em mệt mỏi vì phải làm việc quần quật để bù đắp cho những sai lầm của anh.” Còn tôi thì biện minh: “Anh làm vậy là vì gia đình, vì muốn em sống sung sướng hơn.” Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ tôi chỉ đang che đậy sự ích kỷ của mình.

Tôi quyết định gọi cảnh sát. “Vợ tôi mất tích sau cãi vã,” tôi lắp bắp qua điện thoại. Họ bảo phải chờ 24 giờ mới lập hồ sơ, nhưng khuyên tôi kiểm tra bệnh viện hoặc camera giao thông. Tim tôi đập thình thịch khi lái xe đến bệnh viện gần nhất. Không có tên Hạ Lâm trong danh sách cấp cứu. Tôi lang thang trên phố, gọi tên cô ấy trong mưa, nước mắt hòa lẫn nước mưa. Đột nhiên, điện thoại rung – một số lạ. “Anh Minh phải không? Em là Lan, đồng nghiệp của Lâm. Chị ấy bảo em gọi cho anh, nói rằng chị ấy đang ở khách sạn Ánh Sao, phòng 402. Nhưng… chị ấy dặn đừng lo, chỉ là cần không gian thôi.”

Tôi lao như bay đến khách sạn Ánh Sao ở ngoại ô. Tim tôi đập loạn xạ, vừa hy vọng vừa sợ hãi. Lên đến phòng 402, tôi gõ cửa liên hồi. Cửa mở, và Hạ Lâm đứng đó, mặt tái nhợt, nhưng không phải một mình. Bên cạnh cô ấy là một người đàn ông trung niên, mặc vest lịch sự, cầm vali giấy tờ. “Anh… anh là ai?” Tôi gầm gừ, máu nóng dồn lên đầu. Hạ Lâm nhìn tôi, mắt đỏ hoe: “Minh, anh bình tĩnh. Đây là luật sư Trần.”

Twist bất ngờ ập đến như sét đánh. Không phải ngoại tình, không phải bỏ trốn. Hạ Lâm ngồi xuống, giọng run rẩy: “Em không đi khuây khỏa. Em đi gặp luật sư để chuẩn bị ly hôn. Nhưng… không phải vì cãi vã hôm nay. Em phát hiện anh đang ngoại tình với cô thư ký ở công ty. Em thuê thám tử theo dõi từ tháng trước, vì anh hay về muộn và giấu diếm tiền bạc. Tiền anh đầu tư thất bại? Đó chỉ là cái cớ. Anh đã chuyển tiền cho cô ta, mua nhà riêng. Em không thể chịu nổi nữa.”

Tôi chết lặng. Mâu thuẫn về tiền bạc chỉ là bề nổi. Thực ra, tôi mới là kẻ phản bội. Tôi đã ngoại tình với Lan – cô thư ký – và dùng tiền chung để che giấu. Hạ Lâm biết hết, nhưng cô ấy im lặng chịu đựng, cố gắng cứu vãn bằng cách khuyên nhủ về tiền bạc. Trận cãi hôm nay là giọt nước tràn ly. Cô ấy không bắt máy vì đang thu thập bằng chứng cuối cùng. “Em yêu anh, nhưng em không thể sống với sự dối trá. Anh nghĩ em keo kiệt? Em tiết kiệm vì biết anh đang lừa em.” Lời cô ấy như dao đâm.

Tôi quỳ xuống, van xin, nhưng Hạ Lâm lắc đầu: “Quá muộn rồi. Em sẽ ra đi, nhưng không phải vì giận dữ nhất thời. Em đi vì anh đã phá hủy lòng tin.” Cửa phòng đóng sập, để lại tôi với nỗi ân hận ngập tràn. Twist của cuộc đời: tôi đi tìm vợ vì lo lắng, nhưng cuối cùng, chính tôi mới là kẻ mất tích trong chính cuộc hôn nhân của mình.

Câu chuyện kết thúc ở đó, nhưng nỗi đau thì kéo dài. Chúng tôi ly hôn sau đó vài tháng. Tôi học được rằng, mâu thuẫn về tiền bạc chỉ là lớp vỏ; sâu thẳm hơn là sự phản bội và thiếu trung thực. Giờ đây, mỗi đêm, tôi vẫn nhìn đồng hồ, hy vọng kim giờ quay ngược, nhưng cuộc đời không có twist thứ hai.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News