Tôi, một người phụ nữ 32 tuổi, sống trong căn nhà chồng khang trang ở ngoại thành. Bốn năm hôn nhân, tôi sinh ba cô con gái: Linh, Mai, Thảo – những thiên thần nhỏ mà tôi yêu hơn cả mạng sống. Nhưng mẹ chồng tôi, bà Hiền, chưa bao giờ hài lòng. Với bà, tôi là “đồ vô dụng”, chỉ vì chưa sinh được con trai nối dõi. Mỗi ngày, bà đều bóng gió, chì chiết: “Đàn bà mà không đẻ được con trai thì ở đây làm gì? Nhà này cần cháu đích tôn!” Tôi cắn răng chịu đựng, vì chồng tôi, anh Nam, dù thương vợ nhưng chẳng dám lên tiếng trước mẹ.
Một buổi chiều, khi ba chị em Linh đang chơi ngoài sân, mẹ chồng gọi tôi vào, giọng lạnh tanh: “Cô thu dọn đi, tôi không chứa người vô phúc trong nhà nữa.” Tôi sững sờ, nước mắt chực trào, nhưng chẳng nói gì. Tôi hiểu, tranh cãi với bà chỉ thêm đau lòng. Tôi lặng lẽ gói ghém quần áo, dắt ba cô con gái nhỏ rời khỏi nhà. Linh, cô chị cả 7 tuổi, nắm tay tôi thật chặt, hỏi: “Mẹ ơi, mình đi đâu?” Tôi chỉ cười buồn: “Mẹ sẽ tìm chỗ cho chúng ta, đừng lo.”
Đêm đó, chúng tôi tá túc tạm ở nhà chị gái tôi. Các con mệt mỏi, ngủ thiếp đi trên tấm nệm cũ. Tôi ngồi bên, lòng nặng trĩu, nghĩ về những ngày tháng chịu đựng, về lần mang thai đầu tiên mà mẹ chồng nhất quyết đưa tôi đi “bốc thuốc”. Hồi đó, bà nhìn bụng tôi, phán: “Bụng không tròn, chắc lại con gái!” Rồi bà ép tôi uống thứ thuốc đắng ngắt, bảo là để “đổi vận”. Tôi sợ hãi, nhưng không dám cãi, chỉ âm thầm cầu mong con khỏe mạnh. May mắn, Linh ra đời, hồng hào, xinh xắn. Nhưng ký ức ấy vẫn ám ảnh tôi.
Sáng hôm sau, Linh lôi từ vali quần áo ra một chiếc hộp nhỏ, cũ kỹ, đưa cho tôi: “Mẹ ơi, con giữ cái này lâu rồi, hôm qua con mang theo vì sợ để lại bà nội vứt mất.” Tôi mở hộp, tim như ngừng đập. Bên trong là một tờ giấy siêu âm, đã ngả vàng, từ lần mang thai đầu tiên của tôi. Trên đó, dòng chữ nhỏ của bác sĩ ghi rõ: “Thai nhi nam, khỏe mạnh”. Tôi run rẩy, nước mắt lăn dài. Hóa ra, đứa con đầu lòng của tôi vốn là con trai, nhưng vì thứ thuốc mẹ chồng ép tôi uống, tôi đã mất đi cậu bé ấy. Linh, cô con gái mà tôi tưởng là “may mắn sống sót”, thực chất là phép màu giữa lằn ranh sinh tử.
Tôi ôm Linh vào lòng, nghẹn ngào. Cô bé ngây thơ kể: “Con tìm thấy trong ngăn kéo của bà, con giữ vì thấy tên mẹ trên đó.” Tôi nhận ra, mẹ chồng không chỉ muốn đuổi tôi đi, mà còn che giấu bí mật kinh hoàng ấy suốt bảy năm. Tôi quyết định không quay lại. Tôi đưa tờ siêu âm cho luật sư, nhờ họ làm rõ chuyện này. Hóa ra, thứ thuốc bà Hiền ép tôi uống là loại cấm, có thể gây hại thai nhi. Bà đã cố ý, vì nghe lời thầy bói rằng “đứa cháu đầu không hợp tuổi”.
Vụ việc được đưa ra ánh sáng. Mẹ chồng tôi phải đối mặt với pháp luật, còn anh Nam, dù đau đớn, đã chọn ở lại bên tôi và các con. Anh xin lỗi, hứa sẽ bù đắp cho mẹ con tôi. Chúng tôi chuyển đến một căn nhà nhỏ, giản dị nhưng đầy ắp tiếng cười. Ba cô con gái của tôi, Linh, Mai, Thảo, là niềm tự hào lớn nhất. Và tôi biết, dù không có con trai, tôi đã có cả thế giới trong vòng tay.