Tôi tên Lan, 25 tuổi, vừa cưới chồng được nửa năm thì phát hiện mình có thai. Những ngày đầu, cơn ốm nghén hành hạ tôi kinh khủng. Ăn gì cũng nôn, người mệt mỏi rã rời, chồng tôi – anh Minh – bận rộn với công việc ở thành phố, nên khuyên tôi về nhà mẹ đẻ nghỉ ngơi vài tuần. “Em về với mẹ đi, có gì anh cuối tuần ghé thăm,” anh nói thế. Tôi đồng ý, vì nhà mẹ cách không xa, và tôi nhớ mẹ da diết.
Nhà mẹ tôi ở ngoại ô, một ngôi nhà hai tầng giản dị với khu vườn nhỏ sau nhà. Anh trai tôi, anh Tuấn, đã lấy vợ được ba năm. Chị dâu – chị Hương – là người phụ nữ sắc sảo, làm kế toán ở một công ty lớn. Chị ấy luôn sạch sẽ, gọn gàng, và hay cười, nhưng đôi khi tôi cảm thấy chị nhìn mình với ánh mắt lạ lùng, như thể đang dò xét. Mẹ tôi thì thương con gái út nhất, nên khi tôi về, bà tất bật nấu cháo, pha nước chanh, cưng chiều tôi như hồi còn bé.
Ngày đầu tiên về nhà, cơn nghén lại lên. Tôi nằm vật vã trên giường, miệng đắng ngắt, thèm cái gì đó chua chua để dịu lại. Mẹ đi chợ chưa về, anh trai đi làm, chị dâu cũng vậy. Tôi lết dậy, mở tủ lạnh tìm gì đó ăn vặt. Ánh mắt tôi sáng lên khi thấy một túi mận đỏ au, tươi rói, chắc là mận hậu miền Bắc. Không nghĩ ngợi nhiều, tôi rửa sạch vài quả, ngồi ngay bàn bếp mà gặm. Vị chua ngọt lan tỏa, cơn buồn nôn dịu hẳn. Ăn hết quả này đến quả khác, đến khi no nê thì túi mận đã vơi đi hơn nửa. Tôi cười thầm, nghĩ bụng: “Chắc mẹ mua cho mình đây mà.”
Chiều muộn, chị Hương về. Chị ấy mặc bộ đồ công sở chỉnh tề, tóc búi cao, nhưng khuôn mặt hơi mệt mỏi. Tôi đang nằm trên sofa xem ti vi, chào chị một tiếng. Chị gật đầu, đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh lấy nước. Rồi đột nhiên, chị ấy khựng lại. Tôi nghe tiếng lạch cạch, quay đầu nhìn thì thấy chị đang cầm túi mận ra, mở ra kiểm tra. Khuôn mặt chị tái đi, rồi chị quay sang tôi, giọng lạnh tanh: “Lan, em ăn mận của chị à?”
Tôi ngẩn người, ngồi dậy: “Ơ, em… em thấy trong tủ lạnh, nghĩ là của mẹ mua. Em nghén quá, thèm chua nên…”
Chị Hương không để tôi nói hết. Chị ấy đổ hết số mận còn lại ra đĩa, đếm từng quả một ngay trước mặt tôi. Một, hai, ba… đến mười hai quả. “Ban sáng chị để hai mươi lăm quả, giờ chỉ còn thế này,” chị nói, giọng đều đều nhưng đầy trách móc. Tôi đỏ mặt, lắp bắp xin lỗi: “Em xin lỗi chị, em không biết. Để em mua đền chị nhé?”
Chị ấy không nói gì, chỉ lẳng lặng gom mận lại, xách lên phòng, đóng sầm cửa. Tôi ngồi đó, tim đập thình thịch, cảm giác xấu hổ xen lẫn bực tức. Sao chị ấy phải làm thế? Chỉ là vài quả mận thôi mà. Mẹ về, tôi kể lại, bà chỉ lắc đầu: “Thôi con, chị dâu con nó kỹ tính, để mẹ nói chuyện.”
Tối đó, bữa cơm gia đình im ắng lạ thường. Anh Tuấn hỏi han tôi vài câu về cái thai, chị Hương thì chỉ gắp thức ăn, không nhìn tôi. Tôi cố gắng cười nói, nhưng không khí nặng nề. Đêm khuya, tôi nghe tiếng thì thầm từ phòng anh chị. “Em đừng giận nữa, Lan nó nghén mà,” anh Tuấn nói. Chị Hương đáp, giọng the thé: “Nghén thì nghén, nhưng sao phải đụng vào đồ của em? Nhà này lúc nào cũng ưu tiên con gái út, em chịu hết nổi rồi!”
Sáng hôm sau, tôi quyết định hỏi thẳng chị Hương để làm rõ. Chị đang pha cà phê trong bếp, tôi bước vào: “Chị ơi, em xin lỗi vì chuyện hôm qua. Nhưng chị giận em thật à? Chỉ vì mấy quả mận thôi sao?”
Chị ấy quay phắt lại, mắt đỏ hoe. “Mận? Em nghĩ chỉ vì mận thôi hả Lan? Những quả mận đó… là anh Tuấn mua cho em, vì em cũng đang nghén!” Giọng chị vỡ òa, nước mắt lăn dài. Tôi sững sờ, không tin vào tai mình. “Chị… chị mang thai?”
Chị Hương gật đầu, ngồi phịch xuống ghế, kể hết. Chị ấy đã cố gắng có con suốt ba năm, đi khám khắp nơi, uống đủ thứ thuốc. Cuối cùng, chị mang thai được hai tháng, nhưng vì sợ sảy như lần trước, chị giấu kín, chỉ anh Tuấn biết. Những quả mận là anh mua để chị dịu cơn nghén, và chị để riêng trong tủ lạnh như một bí mật nhỏ. Nhưng khi thấy tôi ăn, chị không giận vì mận, mà vì ghen tị. “Em về đây, mẹ cưng chiều em hết mực. Còn chị, chị cố gắng bao năm, giờ có con rồi mà vẫn phải giấu, sợ mọi người lo lắng. Chị… chị sợ mất con lần nữa, Lan ạ.”
Tôi ôm chị, nước mắt cũng rơi. Hóa ra, đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ, chị Hương đang chịu đựng nỗi đau thầm lặng. Mâu thuẫn không phải từ vài quả mận, mà từ sự ghen tị âm ỉ trong gia đình – mẹ tôi vô tình thiên vị con gái, anh trai bận rộn không chia sẻ, và chị dâu cô đơn trong hành trình làm mẹ. Từ hôm đó, tôi ở lại lâu hơn, giúp chị giữ bí mật, và thuyết phục mẹ quan tâm chị nhiều hơn. Cái thai của chị an toàn, và khi bé chào đời, nhà tôi mới thực sự trọn vẹn.
Qua chuyện này, tôi nhận ra: gia đình không phải lúc nào cũng hoàn hảo. Đôi khi, một quả mận chua có thể khơi dậy những vết thương cũ, nhưng cũng chính nó giúp chúng tôi gần nhau hơn.