×
×

Trong đầu tôi vẫn là hình ảnh và câu hỏi không lời: Liệu tôi có thực sự hiểu người đàn ông mà tôi gọi là chồng?

Trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo, mùi hương tử thi thoảng lẫn vào không khí ẩm mốc. Tôi ngồi bên chiếc quan tài gỗ, đôi tay run rẩy vuốt ve bộ vest đen mà tôi đã chọn cho Minh – người chồng mà tôi từng nghĩ sẽ bên mình cả đời. Đêm qua, khi nhận được tin anh gặp tai nạn giao thông, tôi gần như ngã quỵ. Nhưng giờ đây, khi mặc quần áo, chuẩn bị liệm xác cho anh, tôi nhận ra một điều kinh hoàng.

Người nằm trong quan tài không phải Minh. Đó là khuôn mặt của Phong – em trai song sinh của anh. Cái bớt nhỏ xíu bên thái dương trái, dấu vết mà chỉ Phong có, đã tố cáo sự thật. Tôi sững sờ, đầu óc quay cuồng. Nếu Phong ở đây, vậy Minh đâu? Tại sao xác của Phong lại được đưa về nhà tôi, được gọi là chồng tôi?

Tôi đứng bật dậy, trái tim đập thình thịch. Qua khung cửa sổ, tôi thấy Minh – hay đúng hơn, người mà tôi nghĩ là Minh – đang tất bật thu dọn hành lý trong căn nhà hàng xóm. Anh ta cười nói rạng rỡ với Linh, cô nữ sinh viên đại học mà cả xóm đồn đại là “bồ nhí” của Minh. Họ đang chuẩn bị cùng nhau đi du học, như thể không có chuyện gì xảy ra. Như thể tôi, người vợ, chưa từng tồn tại.

Cơn giận trào lên, tôi lao ra khỏi nhà, chạy thẳng sang nhà hàng xóm. Minh – hay kẻ đang đóng vai Minh – giật mình khi thấy tôi. Linh vội vàng nép sau lưng anh ta, đôi mắt lấm lét.

“Anh giải thích đi! Tại sao xác của Phong lại ở nhà chúng ta? Anh đang làm gì ở đây, với cô ta?” Tôi gào lên, nước mắt tuôn trào.

Minh – không, tôi không còn chắc đó có phải Minh nữa – lắp bắp: “Em… em đừng hiểu lầm. Anh… anh chỉ đang giúp Linh thu dọn thôi.”

“Giúp? Anh nghĩ tôi mù à? Anh định bỏ tôi, bỏ tất cả để đi du học với cô ta, đúng không? Và Phong… tại sao Phong chết thay anh?” Tôi hét lên, giọng lạc đi.

Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau: “Chị dâu, chị bình tĩnh.”

Tôi quay lại, sững sờ. Đứng trước mặt tôi là Minh – một Minh khác, với ánh mắt đượm buồn và bộ quần áo nhàu nhĩ. Tôi nhìn từ người này sang người kia, đầu óc rối loạn. Hai người đàn ông giống hệt nhau, từ khuôn mặt, dáng người, đến cả cách họ nhíu mày.

“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra?” Tôi thì thào.

Người đàn ông mà tôi vừa đối mặt – kẻ đang thu dọn hành lý – cười nhạt: “Chị dâu ngốc thật. Tôi là Phong. Còn đây,” anh ta chỉ vào người vừa xuất hiện, “mới là Minh, chồng chị.”

Tôi lùi lại, chân mềm nhũn. Phong? Nhưng Phong đã chết… Tôi đã thấy xác anh ta trong quan tài!

Minh – người thật sự là chồng tôi – bước tới, nắm lấy tay tôi. “Anh xin lỗi, anh không muốn giấu em. Nhưng Phong… Phong đã lên kế hoạch tất cả. Nó giả chết để chiếm lấy cuộc sống của anh, để chạy trốn cùng Linh. Nó biết chị sẽ không nhận ra, vì chị không bao giờ để ý cái bớt của nó.”

Tôi quay sang Phong, kẻ vẫn đang đứng đó với nụ cười nham hiểm. “Vậy… cái xác trong quan tài là ai?”

Phong nhún vai, giọng lạnh lùng: “Một kẻ vô gia cư xấu số. Tôi chỉ mượn tạm thân xác hắn để hoàn thành vở kịch. Nhưng không ngờ chị dâu lại tinh mắt thế.”

Tôi run rẩy, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Minh siết chặt tay tôi, thì thầm: “Anh đã nghi ngờ từ lâu. Phong luôn ghen tị với anh, với cuộc sống của chúng ta. Anh đã âm thầm theo dõi, và khi phát hiện ra kế hoạch của nó, anh phải hành động.”

Đột nhiên, tiếng còi cảnh sát rú lên từ xa. Phong tái mặt, quay người định bỏ chạy, nhưng Minh đã nhanh hơn, giữ chặt anh ta. Linh hoảng loạn, hét lên: “Anh Phong, anh nói sẽ đưa em đi mà!”

Cảnh sát ập vào, còng tay Phong và dẫn anh ta đi. Minh ôm lấy tôi, thì thầm lời xin lỗi, nhưng tôi không thể đáp lại. Trong đầu tôi vẫn là hình ảnh cái xác vô danh trong quan tài, và câu hỏi không lời: Liệu tôi có thực sự hiểu người đàn ông mà tôi gọi là chồng?

Vài ngày sau, khi tôi lục lại đồ đạc của Minh để tìm kiếm câu trả lời, tôi phát hiện một lá thư giấu trong ngăn kéo. Lá thư không phải của Minh, cũng không phải của Phong. Nó được viết bởi Linh, cô nữ sinh viên. Trong thư, cô ta tiết lộ rằng chính cô mới là người lên kế hoạch tất cả – từ vụ tai nạn giả, đến việc thuê người đóng thế cái xác, và thuyết phục Phong đóng vai Minh. Mục đích của cô không phải là đi du học, mà là chiếm đoạt số tiền bảo hiểm khổng lồ mà Minh đã mua cho tôi, số tiền mà Phong hứa sẽ chia đôi với cô.

Nhưng điều khiến tôi lạnh sống lưng là dòng cuối cùng của lá thư: “Nếu chị đọc được lá thư này, có lẽ tôi đã thất bại. Nhưng đừng nghĩ mọi chuyện đã kết thúc. Minh không vô tội như chị nghĩ đâu.”

Tôi quay lại nhìn Minh, đang ngồi ở phòng khách, mỉm cười với tôi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng lần này, nụ cười ấy khiến tôi rùng mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News