×
×

Trong tiệc sin:h nh:ật, thấy bạn học của con thứ giống hệt con gái lớn, vợ chồng x//ét ng/hiệm ADN và sự thật bao năm sáng tỏ

Tiệc sinh nhật bé Miu, con gái út nhà tôi, rộn ràng tiếng cười trẻ con. Tôi, Lan, 38 tuổi, tất bật chạy qua chạy lại, tay bưng đĩa bánh, miệng nhắc bọn trẻ đừng nghịch. Chồng tôi, Minh, đứng ở góc sân, cầm máy ảnh chụp lia lịa. Nhìn cảnh gia đình quây quần, ai cũng nghĩ chúng tôi hạnh phúc. Nhưng hôm ấy, một chi tiết nhỏ đã làm đảo lộn tất cả.

Miu vừa thổi nến, lũ bạn học của con bé ùa đến tranh nhau cắt bánh. Trong đám trẻ, một bé gái đứng nép bên bàn, tóc xoăn nhẹ, mắt to tròn, khuôn mặt trắng hồng. Tôi sững người. Cô bé ấy giống hệt Linh, con gái lớn 15 tuổi của tôi, đang đứng ở kia, giúp mẹ dọn dẹp. Minh cũng nhận ra, anh ngừng chụp ảnh, nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. “Lan… con bé kia là ai?” – anh thì thào.

Tôi lắc đầu, tim đập thình thịch. “Chắc chỉ giống thôi,” tôi tự trấn an. Nhưng suốt buổi tiệc, tôi không thể rời mắt khỏi cô bé. Tên con bé là Nhi, bạn cùng lớp của Miu. Khi mẹ Nhi đến đón, tôi cố bắt chuyện, hỏi han vu vơ. Người mẹ trẻ, trông chỉ khoảng 30, cười tươi, chẳng có gì bất thường. Nhưng trong lòng tôi, một linh cảm kỳ lạ cứ trỗi dậy.

Tối đó, khi bọn trẻ đã ngủ, Minh kéo tôi ra phòng khách. “Lan, em có thấy Nhi giống Linh không? Không thể trùng hợp thế được.” Giọng anh trầm, đầy nghi hoặc. Tôi gật đầu, nhưng cố giữ bình tĩnh. “Có khi chỉ là giống thôi. Trẻ con nhiều đứa giống nhau mà.” Minh lắc đầu. “Không, anh thấy lạ lắm. Hay… mình làm xét nghiệm ADN?”

Tôi sững sờ. Xét nghiệm ADN? Để làm gì? Nhưng rồi, hình ảnh Nhi và Linh cứ ám ảnh tôi. Chúng không chỉ giống nhau về ngoại hình, mà cả cái cách nghiêng đầu khi cười, cách nhíu mày khi suy nghĩ. Tôi đồng ý, dù trong lòng rối bời.

Minh liên lạc với mẹ của Nhi, nói rằng muốn làm một nghiên cứu nhỏ về gene di truyền, và khéo léo xin mẫu tóc của cô bé. Người mẹ ấy, tên Hương, đồng ý ngay, chẳng mảy may nghi ngờ. Chúng tôi cũng lấy mẫu của Linh, rồi gửi cả hai mẫu đi xét nghiệm, cùng với mẫu của tôi và Minh. Trong lúc chờ kết quả, tôi bắt đầu lục lại quá khứ.

Linh là con gái lớn của chúng tôi, sinh năm 2010, khi tôi và Minh vừa cưới được một năm. Mang thai Linh, tôi yếu, phải nằm viện suốt tháng cuối. Ngày sinh, tôi đau đẻ dữ dội, gần như ngất đi trong phòng mổ. Khi tỉnh lại, Minh đưa Linh đến, một bé con đỏ hỏn, xinh xắn. Tôi chưa từng nghi ngờ gì. Nhưng giờ, nghĩ lại, những chi tiết nhỏ bắt đầu khiến tôi bất an. Tại sao bác sĩ khi đó lại vội vã rời đi? Tại sao Minh từng nói đùa rằng Linh chẳng giống ai trong nhà?

Hai tuần sau, kết quả xét nghiệm đến. Minh mở phong bì, tay run run. Tôi đứng bên, không dám thở. Kết quả như sét đánh: Linh không phải con ruột của tôi, cũng không phải con của Minh. Nhưng Nhi, cô bé bạn học của Miu, lại có ADN khớp với chúng tôi. Nhi mới chính là con gái ruột của tôi và Minh.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, đầu óc trống rỗng. Minh ôm mặt, lẩm bẩm: “Sao có thể thế được?” Chúng tôi nhìn nhau, không ai nói nên lời. Linh, đứa con chúng tôi yêu thương 15 năm, không phải con ruột. Còn Nhi, đứa trẻ xa lạ, lại là máu mủ của chúng tôi. Chuyện gì đã xảy ra?

Tôi và Minh quyết định tìm hiểu sự thật. Chúng tôi đến bệnh viện năm xưa, nơi tôi sinh Linh. Hồ sơ vẫn còn, nhưng nhân viên nói rằng bác sĩ phụ trách ca mổ đã nghỉ việc từ lâu. Chúng tôi tìm đến Hương, mẹ của Nhi, với hy vọng tìm manh mối. Hương sững sờ khi nghe chuyện. Cô ấy kể, Nhi cũng sinh cùng ngày, cùng bệnh viện với Linh. Hương sinh mổ, và cô ấy nhớ rõ có một ca sinh khác cùng giờ. “Tôi không ngờ… có thể nhầm lẫn thế này,” Hương nói, mắt đỏ hoe.

Mọi thứ dần sáng tỏ. Năm đó, do sơ suất của bệnh viện, hai đứa trẻ đã bị trao nhầm ngay sau khi sinh. Linh, con ruột của Hương, được chúng tôi mang về. Nhi, con ruột của tôi và Minh, lớn lên trong gia đình Hương. Sai lầm ấy đã khiến hai gia đình sống với những đứa con không phải máu mủ suốt 15 năm.

Tối đó, tôi ôm Linh thật chặt. Con bé ngơ ngác: “Mẹ, sao mẹ khóc?” Tôi không dám nói sự thật. Linh là con tôi, dù không cùng máu mủ. Tôi đã nuôi con từ ngày lọt lòng, dạy con học, chăm con ốm. Làm sao tôi có thể từ bỏ con? Nhưng nghĩ đến Nhi, trái tim tôi lại đau nhói. Con bé là máu mủ của tôi, nhưng lại gọi người khác là mẹ.

Minh đề nghị gặp Hương để bàn bạc. Hương đồng ý, nhưng cô ấy cũng đau đớn không kém. “Nhi là tất cả của tôi. Tôi không thể mất con,” cô ấy nói. Chúng tôi quyết định không nói sự thật với hai đứa trẻ ngay, mà sẽ từ từ để chúng làm quen với nhau, như chị em. Nhưng tôi biết, bí mật này sẽ không thể giấu mãi.

Một tháng sau, Linh và Nhi trở nên thân thiết, như chị em ruột. Nhìn hai đứa trẻ cười đùa, tôi vừa hạnh phúc vừa xót xa. Sự thật đã sáng tỏ, nhưng nó không mang lại niềm vui. Nó để lại trong lòng tôi và Minh một vết thương không lành. Chúng tôi phải chọn: giữ Linh, tìm cách đón Nhi, hay để mọi thứ như cũ, chấp nhận sống với sự thật đau lòng.

Đêm đó, Minh nắm tay tôi, thì thầm: “Lan, dù thế nào, Linh vẫn là con mình. Nhưng Nhi… anh muốn con biết cha mẹ ruột của nó.” Tôi gật đầu, nước mắt rơi. Chúng tôi biết, hành trình phía trước sẽ khó khăn, nhưng vì các con, chúng tôi phải đối mặt.

Sự thật bao năm đã sáng tỏ, nhưng cái giá là những vết nứt không thể hàn gắn trong trái tim mỗi người.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News