Sáng ngày 2 tháng 9, Hà Nội rực rỡ trong không khí tổng duyệt Quốc khánh. Cờ đỏ sao vàng tung bay khắp phố, tiếng loa phát thanh hòa cùng tiếng trống rộn ràng. Tôi, một gã viết lách tự do, quyết định chen chân đến quảng trường để xem đoàn diễu hành. Nhưng đúng cái tính đãng trí, tôi quên béng cặp kính cận ở nhà. Thế giới trước mắt bỗng nhòe đi, chỉ còn những mảng màu đỏ vàng lung linh như tranh trừu tượng.
Tôi lách qua đám đông, cố rướn người để nhìn rõ hơn. Tiếng kèn đồng, tiếng bước chân đều tăm tắp làm tim tôi đập mạnh, nhưng không có kính thì thấy được gì đâu? Chỉ toàn bóng người mờ mờ, cờ phướn lẫn lộn. Tôi lẩm bẩm chửi cái số phận: “Đi xem lễ lớn mà quên kính, đúng là đen!”
Đang loay hoay, tôi va phải một cô gái. “Ôi!” – một giọng nói quen quen vang lên. Tôi quay sang, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn, tóc dài buộc cao, áo đỏ rực như màu cờ. “Xin lỗi, tôi quên kính, chẳng thấy gì,” tôi lúng túng nói, tay gãi đầu. Cô gái bật cười, giọng trong trẻo: “Trùng hợp ghê, tôi cũng quên kính đây. Mà không có kính, nhìn mọi thứ cứ như mơ, đúng không?”
Tôi khựng lại. Cái giọng này, cái kiểu nói này… quen lắm. “Minh, phải không?” – tôi buột miệng, tim đập thình thịch. Cô gái im lặng một lúc, rồi đáp: “Sao anh biết tên tôi? Ủa, khoan… Long?” Trời đất như quay cuồng. Là Minh thật, cô gái tôi từng yêu ba năm trước, người mà tôi chia tay trong một chiều mưa vì những hiểu lầm ngớ ngẩn.
Chúng tôi đứng lại bên lề quảng trường, chẳng buồn xem diễu hành nữa. Minh giờ là họa sĩ minh họa, vẫn giữ thói quen vẽ nguệch ngoạc trên giấy mỗi khi hồi hộp. “Anh vẫn viết truyện mạng à?” – cô hỏi, giọng nhẹ như gió. Tôi gật đầu, kể về những đêm gõ phím, đăng truyện ngắn lên mạng lúc nửa đêm. Minh cười: “Hồi đó, em hay đọc truyện anh viết. Lãng mạn lắm, nhưng sao chẳng viết cái kết cho tụi mình?”
Tôi nghẹn lời. Hóa ra, cô vẫn theo dõi tôi, dù chỉ qua những dòng chữ trên mạng. “Tại anh ngu, không biết giữ,” tôi nói, mắt cay cay dù chẳng thấy rõ mặt Minh. Cô lắc đầu: “Thôi, đừng nhắc. Hôm nay gặp lại, coi như duyên. Anh nhìn gì được không, hay vẫn mờ như em?”
Tôi cười, chỉ về phía đoàn diễu hành: “Mờ, nhưng thấy được niềm tự hào. Màu cờ, tiếng trống, cả em nữa.” Minh đỏ mặt, giả vờ lườm tôi qua cặp mắt chẳng thấy gì. Chúng tôi nói đủ thứ, từ chuyện cô vẽ tranh lấy cảm hứng từ cờ đỏ sao vàng, đến chuyện tôi vẫn mơ viết một câu chuyện thật đẹp về tình yêu. “Viết về hai người quên kính, gặp lại nhau ngày Quốc khánh, được không?” – Minh đề nghị, mắt sáng lên.
Đám đông dần tan, Minh lấy trong túi ra một mẩu giấy, vẽ nhanh một bức phác thảo: hai người đứng dưới cờ đỏ sao vàng, xung quanh là những mảng màu nhòe. “Tặng anh, để nhớ hôm nay,” cô nói, dúi tờ giấy vào tay tôi. Trước khi hòa vào dòng người, Minh quay lại: “Viết truyện đi, nhưng đừng để cái kết dở dang như hồi đó nhé.”
Tối về, tôi mở laptop, gõ câu chuyện về hai kẻ quên kính, gặp lại nhau giữa quảng trường rực rỡ. Tôi đăng bài, tag tài khoản của Minh. Chỉ vài giờ, bài viết đã ngập comment. Nhưng tin nhắn của Minh mới là thứ làm tôi đứng tim: “Truyện hay, nhưng anh nợ em cái kết. Gặp lại để viết nốt, được không?”
Tôi mỉm cười, biết rằng định mệnh đã cho tôi một cơ hội nữa, chẳng cần kính để thấy rõ tình yêu.