×
×

Người bạn thân từ thời cấp 3 tìm gặp tôi, đưa chiếc USB và bảo: “Không ai được xem ngoài cậu”. Tôi mở ra, và nhận ra mình vừa trở thành kẻ duy nhất biết b/í m//ật có thể ph;/á h/ủ/y cả một gia đình

Tôi là Hùng, 34 tuổi, một nhân viên thiết kế đồ họa tự do sống ở Đà Nẵng. Cuộc sống của tôi khá giản dị: sáng pha cà phê, làm việc tại nhà, chiều chạy bộ dọc bãi biển. Nhưng ký ức về những ngày tháng cấp 3 luôn là một phần không thể thiếu trong tôi, đặc biệt là tình bạn với Phong – người bạn thân nhất thời niên thiếu. Chúng tôi từng cùng nhau đạp xe qua những con đường làng, chia sẻ giấc mơ, và hứa sẽ không bao giờ rời xa nhau. Nhưng sau khi tốt nghiệp, Phong chuyển đến Hà Nội học đại học, còn tôi ở lại Đà Nẵng. Dần dần, chúng tôi mất liên lạc, chỉ còn những tin nhắn chúc mừng sinh nhật hời hợt mỗi năm.

Cho đến một buổi chiều cuối tuần, khi tôi đang chỉnh sửa một thiết kế cho khách, chuông cửa reo. Tôi mở cửa và ngỡ ngàng: Phong đứng đó, gầy gò hơn xưa, mái tóc lòa xòa che nửa khuôn mặt, đôi mắt đầy lo âu. “Hùng… lâu quá không gặp,” cậu ấy nói, giọng khàn khàn. Tôi mời Phong vào, pha trà, cố giấu đi cảm giác bất an. Cậu ấy không giống Phong ngày xưa – người luôn cười lớn và tràn đầy năng lượng. Phong ngồi xuống, rút từ túi áo một chiếc USB màu đen cũ kỹ, đặt lên bàn. “Hùng, giữ cái này giúp tớ. Không ai được xem ngoài cậu. Tớ… tin cậu.”

Tôi nhíu mày. “Cái gì đây? Cậu gặp chuyện gì à?” Phong lắc đầu, ánh mắt né tránh. “Đừng hỏi. Nếu tớ không quay lại trong một tuần, hãy mở nó. Nhưng hứa với tớ, đừng nói với ai, kể cả vợ cậu.” Trước khi tôi kịp hỏi thêm, Phong đứng dậy, ôm tôi một cái thật chặt, rồi rời đi. Tôi đứng sững, tay cầm chiếc USB, lòng đầy nghi hoặc.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Chiếc USB nằm trên bàn làm việc, nhỏ bé nhưng nặng như một bí mật không thể chạm vào. Tôi cố gọi cho Phong, nhưng số cậu ấy không liên lạc được. Tin nhắn gửi đi cũng không có phản hồi. Cảm giác bất an ngày càng lớn, nhưng tôi quyết định giữ lời hứa, không mở USB ngay.

Ba ngày sau, một tin nhắn từ số lạ khiến tim tôi ngừng đập: “Phong mất rồi. Tai nạn xe đêm qua. Cậu biết gì về USB đó không?” Tôi sững sờ, gọi lại ngay, nhưng không ai bắt máy. Tôi lên mạng, tìm kiếm tin tức, và thấy một bài báo ngắn: “Nam thanh niên 34 tuổi tử nạn trên cầu Nhật Tân, Hà Nội. Nguyên nhân đang được điều tra.” Hình ảnh hiện trường cho thấy chiếc xe máy của Phong bị đâm nát, nhưng không có chi tiết nào khác. Tai nạn? Hay điều gì đen tối hơn?

Tôi không thể chờ thêm. Tôi cắm USB vào laptop, tay run run. Trong đó là một thư mục duy nhất, tên “Sự Thật”. Mở ra, tôi thấy hàng loạt file: video, ảnh chụp tài liệu, và một file ghi âm. Video đầu tiên là cảnh Phong ngồi trong một căn phòng tối, giọng run rẩy: “Hùng, nếu cậu xem được cái này, chắc tớ không còn nữa. Tớ xin lỗi vì kéo cậu vào chuyện này. Những gì trong USB sẽ phá hủy gia đình tớ, nhưng tớ không thể giữ bí mật thêm nữa.”

Tôi xem tiếp. Các tài liệu là hợp đồng giả mạo, sổ sách kế toán, và email trao đổi giữa bố Phong – ông Thành, một doanh nhân nổi tiếng ở Hà Nội – với các đối tác nước ngoài. Hóa ra, công ty của ông Thành, một tập đoàn xây dựng lớn, đã tham gia vào một đường dây buôn lậu cổ vật quốc tế. Những bức tượng Chăm cổ, bình gốm Lý quý giá, được khai quật trái phép và bán ra nước ngoài với giá hàng triệu đô. Phong, làm việc trong công ty của bố, vô tình phát hiện ra sự thật khi kiểm tra một lô hàng.

Nhưng điều khiến tôi chết lặng là file ghi âm cuối cùng. Đó là cuộc trò chuyện giữa Phong và mẹ cậu ấy, bà Mai. Bà không chỉ biết về đường dây buôn lậu, mà còn là người đứng sau, thao túng mọi thứ. “Con đừng can thiệp,” bà lạnh lùng nói trong ghi âm. “Đây là cách gia đình mình giàu lên. Nếu con tiết lộ, cả nhà sẽ tan nát.” Phong khóc, van xin mẹ dừng lại, nhưng bà chỉ đáp: “Con không hiểu đâu. Mẹ làm tất cả vì con và em gái con.”

Tôi ngồi bệt xuống sàn, tay ôm đầu. Phong đã sống với bí mật này bao lâu? Cậu ấy phải đau đớn thế nào khi biết mẹ mình – người cậu yêu thương nhất – là kẻ chủ mưu? Và giờ, cậu ấy giao phó bí mật này cho tôi. Tôi trở thành kẻ duy nhất biết sự thật có thể phá hủy cả gia đình Phong: ông Thành sẽ vào tù, bà Mai sẽ bị truy tố, và em gái Phong – cô bé Minh mới 16 tuổi – sẽ mất tất cả.

Cao trào đến vào ngày thứ năm. Tôi nhận được một cuộc gọi từ bà Mai. Giọng bà run rẩy, khác hẳn sự lạnh lùng trong ghi âm. “Hùng, Phong có đưa gì cho cháu không? Cô biết cháu là bạn thân của nó. Làm ơn, nói với cô.” Tôi lắp bắp, không biết trả lời sao. Bà Mai khóc: “Phong chết vì cô. Cô không muốn thế… Nếu cháu có gì, hãy đưa cho cô, để cô sửa sai.” Tôi hứa sẽ gặp bà, nhưng trong lòng rối như tơ vò. Đưa USB cho bà Mai, hay giao cho cảnh sát? Nếu giao, gia đình Phong sẽ tan nát. Nếu không, tôi đang tiếp tay cho tội ác.

Đêm đó, tôi đến nhà Phong, mang theo USB. Bà Mai đón tôi, đôi mắt đỏ hoe. Bà kể rằng Phong đã đối đầu với bà, dọa sẽ công khai tất cả. “Nó nói nó không thể sống với tội lỗi,” bà thì thầm. “Cô không muốn mất con, nhưng cô sai rồi.” Tôi định đưa USB, nhưng rồi, một cú twist bất ngờ xảy ra. Minh, em gái Phong, bước ra từ phòng ngủ, tay cầm một chiếc điện thoại. “Anh Hùng, đừng đưa!” Minh hét lên. “Mẹ đang lừa anh. Phong không chết vì tai nạn!”

Minh kể rằng Phong đã phát hiện bà Mai thuê người dàn dựng vụ tai nạn để bịt miệng cậu. Nhưng Phong, biết trước nguy hiểm, đã giả chết với sự giúp đỡ của một người bạn làm cảnh sát. Cậu ấy đang lẩn trốn, chờ thời cơ giao bằng chứng cho cơ quan điều tra quốc tế. USB tôi cầm là bản sao; bản gốc đã được Phong gửi đi. Minh, dù còn nhỏ, đã âm thầm giúp anh trai, ghi lại cuộc nói chuyện của mẹ với tay sai. “Phong bảo em phải bảo vệ anh Hùng,” Minh nói, nước mắt lăn dài. “Anh ấy nói anh là người duy nhất anh ấy tin.”

Tôi sững sờ, không tin nổi. Phong còn sống! Nhưng bà Mai, nghe Minh nói, sụp xuống, khóc nức nở. “Cô chỉ muốn bảo vệ các con… Cô sai rồi.” Lòng tôi quặn thắt. Dù bà Mai là tội phạm, bà vẫn là một người mẹ, bị cuốn vào lòng tham và sai lầm không lối thoát.

Tôi quyết định giao USB cho cảnh sát, nhưng không phải để phá hủy gia đình Phong, mà để giải thoát họ. Phong xuất hiện một tuần sau, khi đường dây buôn lậu bị triệt phá. Cậu ấy ôm tôi, nói: “Tớ biết cậu sẽ làm đúng.” Ông Thành bị bắt, nhưng được giảm án vì hợp tác. Bà Mai nhận bản án dài, nhưng Minh được gửi sang Mỹ sống với dì. Phong, dù mất gia đình theo nghĩa truyền thống, nói rằng cậu đã tìm thấy tự do khi sự thật được phơi bày.

Giờ đây, mỗi lần chạy bộ dọc bãi biển, tôi nhớ đến Phong – người bạn đã tin tôi với bí mật lớn nhất đời cậu. Tình bạn của chúng tôi, dù bị thời gian chia cắt, vẫn đủ mạnh để vượt qua bóng tối. Và tôi biết, đâu đó trong lòng Phong, cậu cũng đang chạy, trên con đường của chính mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News