×
×

Vì mẹ giục quá tôi cưới vội anh công nhân dọn rác ven đường, ai ngờ ngày làm lễ, gia đình anh gửi lễ đen hơn 1 tỷ

Mưa lất phất rơi, phủ lên con phố nhỏ một lớp sương mỏng manh, như che giấu những vết nứt trên vỉa hè cũ kỹ. Tôi đứng dưới ánh đèn đường vàng vọt, tay ôm chặt chiếc áo khoác, mắt lơ đãng nhìn người công nhân dọn rác đang đẩy chiếc xe chở đầy túi nylon. Anh ta mặc bộ đồng phục xanh sờn vai, khuôn mặt khuất sau vành mũ lưỡi trai, nhưng dáng đi chậm rãi, cần mẫn khiến tôi chú ý. Đêm ấy, lòng tôi nặng trĩu. Mối tình bảy năm với Nam vừa kết thúc, để lại trong tôi một khoảng trống không thể lấp đầy. Tôi không còn tin vào tình yêu, không còn tin vào những lời hứa hẹn ngọt ngào.

Cha mẹ tôi, đặc biệt là mẹ, liên tục giục tôi lấy chồng. “Lan, con gần ba mươi rồi, không thể cứ sống một mình mãi được,” mẹ nói, giọng đầy lo lắng. Tôi mệt mỏi vì những câu thúc ép, vì ánh mắt thất vọng của cha mỗi lần tôi từ chối một mối mai mối. Và rồi, trong một khoảnh khắc bốc đồng, tôi quyết định làm một việc mà chính tôi cũng không ngờ tới: lấy người công nhân dọn rác kia làm chồng.

Anh tên là Tùng, ba mươi hai tuổi, ít nói nhưng ánh mắt hiền lành. Tôi gặp anh vài lần khi đi bộ về nhà, trao đổi vài câu xã giao về thời tiết, về con phố bừa bộn sau mỗi đêm. Anh không hỏi nhiều về tôi, và tôi cũng không muốn kể. Một buổi tối, dưới ánh đèn đường, tôi buột miệng: “Anh Tùng, anh có muốn cưới tôi không? Cha mẹ tôi đang giục, tôi chỉ cần một người để yên lòng họ.”

Tùng ngẩng lên, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhưng không từ chối. “Nếu cô không chê tôi, tôi đồng ý,” anh nói, giọng trầm đều. Tôi cười nhạt, nghĩ rằng đây chỉ là một giao kèo tạm bợ, một cách để tôi thoát khỏi áp lực gia đình. Tôi không kỳ vọng gì ở Tùng, không kỳ vọng gì ở cuộc hôn nhân này. Nhưng tôi đã sai, sai một cách không thể ngờ tới.

Nam và tôi yêu nhau từ thời đại học. Anh là chàng trai nổi bật của khoa, thông minh, hoạt bát, luôn biết cách làm tôi cười. Chúng tôi đã mơ về một tương lai cùng nhau, về một ngôi nhà nhỏ, về những đứa con. Nhưng bảy năm trôi qua, Nam thay đổi. Anh trở nên xa cách, những lời hứa dần trở thành lời nói dối. Cuối cùng, tôi phát hiện anh qua lại với một cô gái khác, một người mà anh nói “phù hợp hơn với tương lai của anh”. Tôi không khóc, không níu kéo. Tôi chỉ lặng lẽ rời đi, mang theo trái tim vỡ vụn.

Sau chia tay, tôi trở nên khép kín. Tôi làm việc như một cái máy, từ văn phòng về nhà, từ nhà ra phố, lặp đi lặp lại. Cha mẹ tôi lo lắng, nhưng tôi không muốn nói về Nam, không muốn nói về bất cứ điều gì liên quan đến tình yêu. Khi mẹ giới thiệu người này người kia, tôi từ chối thẳng thừng. “Con không cần tình yêu nữa,” tôi nói, và mẹ chỉ thở dài.

Tùng xuất hiện như một điểm sáng nhỏ trong những ngày tăm tối ấy. Anh không hỏi về quá khứ của tôi, không cố gắng làm tôi vui bằng những lời hoa mỹ. Anh chỉ lặng lẽ làm việc, lặng lẽ lắng nghe khi tôi nói vu vơ về cuộc sống. Khi tôi đề nghị cưới, tôi không nghĩ anh sẽ đồng ý. Nhưng anh gật đầu, và tôi nghĩ, có lẽ đây là cách tốt nhất để tôi tiếp tục sống mà không cần mở lòng thêm lần nữa.

Chuẩn bị cho đám cưới diễn ra chóng vánh. Tôi nói với cha mẹ rằng Tùng là một người tốt, làm việc ở công ty vệ sinh môi trường. Mẹ tôi nhíu mày, cha tôi im lặng, nhưng cả hai không phản đối. “Miễn con hạnh phúc là được,” cha nói, dù ánh mắt ông đầy lo âu. Tôi không nói gì thêm, chỉ muốn mọi thứ diễn ra nhanh chóng để không ai hỏi han nhiều.

Tùng đề nghị tổ chức đám cưới ở nhà anh, một nơi mà anh nói là “nhà của gia đình anh ở ngoại ô”. Tôi tưởng đó là một căn nhà nhỏ, có lẽ giống nhà trọ của tôi, nên không hỏi nhiều. Anh cũng nói sẽ lo lễ đen cho nhà tôi, nhưng tôi không kỳ vọng gì ngoài vài triệu đồng tượng trưng. Mọi thứ diễn ra bình lặng, cho đến ngày cưới.

Sáng hôm ấy, tôi mặc váy cưới trắng giản dị, đứng trước gương, lòng trống rỗng. Tôi không cảm thấy hồi hộp như những cô dâu khác, chỉ thấy mình đang làm một việc cần làm. Khi chiếc xe đón dâu đến, tôi ngạc nhiên vì đó là một chiếc Mercedes bóng loáng. “Chắc là xe thuê,” tôi tự nhủ, nhưng lòng bắt đầu bồn chồn.

Xe chạy qua những con đường ngoại ô, tiến vào một khu biệt thự sang trọng. Khi dừng trước một ngôi biệt thự ba tầng, với cổng sắt đen bóng và sân rộng đầy xe hơi, tôi sững sờ. “Tùng, đây là đâu?” tôi hỏi, giọng run run.

“Nhà anh,” Tùng đáp, mỉm cười nhẹ. “Anh chưa kịp nói rõ với em.”

Tôi chưa kịp phản ứng thì cánh cổng mở ra. Một người phụ nữ trung niên, ăn mặc sang trọng, bước ra đón tôi. Bà giới thiệu mình là mẹ Tùng, bà Hương, và ôm tôi như thể tôi là con gái ruột. “Chào con, vào nhà đi, mọi người đang chờ,” bà nói, giọng ấm áp. Tôi bước vào, đầu óc quay cuồng. Phòng khách rộng lớn, trang trí lộng lẫy với hoa tươi và đèn chùm pha lê. Khách mời, toàn những người ăn mặc lịch sự, đang cười nói rôm rả. Đây không phải đám cưới của một anh công nhân dọn rác.

Khi lễ cưới bắt đầu, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Tùng, trong bộ vest đen lịch lãm, đứng bên tôi, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy tự tin. Anh nắm tay tôi, thì thầm: “Anh xin lỗi vì không nói rõ với em. Anh muốn em yêu anh vì con người anh, không phải vì gia đình anh.”

Tôi không kịp đáp, vì lúc đó, mẹ Tùng bước lên, trao cho cha mẹ tôi một chiếc hộp gỗ. “Đây là lễ đen, thưa ông bà,” bà nói, giọng trang trọng. Cha tôi mở hộp, và tôi thấy mẹ tôi che miệng, mắt mở to. Bên trong là một xấp tiền mặt, hơn một tỷ đồng, cùng một chiếc vòng vàng lấp lánh. “Đây chỉ là chút lòng thành, mong hai gia đình gắn bó,” bà Hương nói.

Tôi sốc đến mức không thốt nên lời. Tùng, người công nhân dọn rác mà tôi nghĩ chỉ là một người bình thường, hóa ra là con trai duy nhất của một gia đình tài phiệt, chủ một công ty vệ sinh môi trường lớn nhất thành phố. Những ngày anh đẩy xe rác trên phố không phải vì nghèo khó, mà vì anh muốn tự mình trải nghiệm công việc của công nhân, để hiểu rõ hơn về công ty gia đình.

Sau lễ cưới, tôi và Tùng ngồi trong khu vườn sau nhà, dưới ánh đèn lung linh. Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng lòng tôi giờ đây ngập tràn cảm xúc lẫn lộn – vừa ngượng ngùng, vừa biết ơn, vừa bối rối. “Sao anh không nói gì với em?” tôi hỏi, giọng trách móc nhưng không giấu được sự tò mò.

Tùng mỉm cười, ánh mắt sáng lên. “Anh gặp em vào một đêm em đứng dưới đèn đường, nhìn như sắp khóc. Anh không biết em là ai, nhưng anh muốn làm em cười. Khi em đề nghị cưới, anh nghĩ đó là cơ hội để anh ở bên em, để chứng minh rằng anh yêu em thật lòng, không cần bất cứ điều kiện gì.”

Tôi cúi đầu, nước mắt lăn dài. “Nhưng anh biết em không yêu anh… Em chỉ muốn lấy chồng để yên lòng cha mẹ.”

Tùng nắm tay tôi, giọng trầm ấm. “Anh biết. Nhưng anh tin, chỉ cần em cho anh cơ hội, anh sẽ khiến em yêu anh, không phải vì tiền bạc, mà vì chính anh.”

Những ngày sau đám cưới, tôi dần khám phá con người thật của Tùng. Anh không chỉ là một người thừa kế giàu có, mà còn là một người đàn ông sống tình cảm, luôn quan tâm đến người khác. Anh vẫn thường xuyên mặc đồng phục công nhân, ra phố cùng các đồng nghiệp, không ngại đẩy xe rác hay dọn dẹp. “Công việc này giúp anh nhớ rằng mọi thứ đều bắt đầu từ những điều nhỏ nhất,” anh nói.

Tôi bắt đầu mở lòng với Tùng. Những buổi tối anh đưa tôi đi dạo, những lần anh kiên nhẫn lắng nghe tôi kể về Nam, về những vết thương lòng, khiến tôi nhận ra rằng tình yêu không phải là điều tôi cần từ bỏ. Tùng không hứa hẹn cho tôi cả thế giới, nhưng anh cho tôi cảm giác an toàn, cảm giác được yêu thương mà không cần phải hoàn hảo.

Một tháng sau đám cưới, Tùng đưa tôi về thăm căn nhà cũ của anh – một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, nơi anh từng sống một mình để “trốn” khỏi cuộc sống giàu sang. Trong căn phòng đơn sơ ấy, tôi tìm thấy một chiếc hộp gỗ cũ. Bên trong là một xấp thư, viết tay, ghi lại những suy nghĩ của Tùng về tôi từ ngày đầu gặp gỡ. “Cô gái dưới đèn đường, em không biết em đặc biệt thế nào đâu,” một dòng thư viết. “Anh sẽ chờ, cho đến khi em sẵn sàng yêu anh.”

Tôi ôm lấy Tùng, nước mắt lăn dài. “Anh ngốc quá,” tôi thì thầm. “Em đã yêu anh rồi, từ lúc nào em cũng không biết.”

Nhưng điều bất ngờ nhất đến vào một buổi tối, khi tôi và Tùng đang ăn tối cùng cha mẹ tôi. Mẹ tôi, người từng lo lắng về Tùng, giờ đã hoàn toàn bị anh chinh phục bởi sự chân thành. Bất ngờ, mẹ đứng dậy, lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp nhỏ. “Lan, đây là thứ mẹ giữ cho con từ lâu,” mẹ nói, mở hộp ra. Bên trong là một chiếc nhẫn bạc, khắc tên tôi và Nam. “Nam gửi mẹ cái này trước khi chia tay. Nó nói, nếu con tìm được người thật lòng yêu con, hãy đưa cái này cho con.”

Tôi sững sờ, không ngờ Nam vẫn giữ tình cảm với tôi, dù chỉ là trong quá khứ. Tùng cầm chiếc nhẫn, mỉm cười. “Anh sẽ giữ nó, như một lời nhắc nhở rằng anh phải trân trọng em hơn bất cứ ai.” Anh đeo chiếc nhẫn vào tay tôi, bên cạnh chiếc nhẫn cưới lấp lánh.

Dưới ánh đèn đường, nơi tôi và Tùng bắt đầu, tôi nhận ra rằng tình yêu không phải là thứ để trốn tránh, mà là thứ để tìm kiếm, dù ở những nơi bất ngờ nhất. Và tôi, cô gái từng mất niềm tin, giờ đã tìm thấy hạnh phúc, trong vòng tay của người đàn ông từng đẩy xe rác, nhưng lại mang cả thế giới đến cho tôi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News