Con gái tôi vừa mới mang thai được hơn 2 tháng, bụng chưa kịp lộ mà đã bị nhà chồng hắt hủi. Cơm nước bắt nó lo hết, có lần mệt quá nằm thở mà mẹ chồng vẫn hầm hầm quát:
“Có bầu thì đã sao? Đàn bà cả thiên hạ đều phải đẻ, chứ có mình mày chắc!”
Nghe con gái nghẹn ngào gọi điện khóc trong đêm, ruột gan tôi như lửa đốt. Tôi kể lại cho bố mẹ đẻ nghe. Hai ông bà ngồi lặng đi, rồi sáng sớm hôm sau, không nói một lời, tự đánh xe xuống tận nhà thông gia.
Tới cổng, cả hai lặng lẽ mở cốp, lấy ra một đĩa xôi gà cùng một quả trứng luộc, đặt ngay ngắn trước cửa. Tôi bối rối hỏi:
“Sao bố mẹ mang mỗi thứ này?”
Mẹ tôi chỉ khẽ đáp:
“Cái này đủ rồi, con cứ để đó, rồi xem.”
Ba ngày sau, cả thái độ nhà chồng con gái tôi thay đổi 180 độ. Mẹ chồng bỗng ân cần bồi bổ, ba chồng thì suốt ngày nhắc con dâu nghỉ ngơi, đứa em chồng vốn hay chì chiết giờ lại chạy đi mua chè bưởi cho chị ăn. Cả nhà như biến thành người khác.
Tôi vừa mừng vừa thắc mắc, cho tới khi tình cờ nghe họ hàng bên chồng con gái xì xào, mới sững sờ biết được lý do:
Ngày xưa, mẹ chồng con gái tôi từng bị một bà thầy bói “phán” rằng, nếu có ai mang xôi gà cùng trứng luộc đặt trước cửa đúng vào lúc trong nhà đang có người mang thai, thì phải hết mực chăm sóc người đó. Nếu không, sẽ gặp hạn nặng, con cháu lụn bại.
Hóa ra bố mẹ tôi đã nhớ lại chuyện cũ từ hồi còn ở cùng làng, lặng lẽ dùng đúng “tín hiệu” khiến nhà thông gia phải thay đổi thái độ ngay lập tức.