×
×

Anh rể cho tôi một chiếc phong bì “mừng sinh nhật”, nhưng khi mở ra là một lời hẹn ở khách sạn vào lúc 9h tối

Sinh nhật tôi, cả nhà quây quần, anh rể cũng vui vẻ đưa cho tôi một chiếc phong bì, kèm câu nói nhẹ bẫng:
“Chúc mừng sinh nhật em, mở đi rồi biết bất ngờ.”

Tôi thoáng ngạc nhiên, vì vốn dĩ quà sinh nhật của tôi thường chỉ là vài lời chúc xã giao. Khi tiệc tàn, tôi mới lén mở phong bì. Nhưng bên trong không hề có tiền, cũng chẳng phải thiệp chúc mừng – mà chỉ là một mảnh giấy nhỏ, viết vội vã:

“Phòng 302, khách sạn X. 9h tối nay. Anh đợi.”

Tôi chết lặng, tay run bần bật. Tim tôi đập loạn, trong đầu là hàng ngàn câu hỏi: Tại sao anh rể lại dám viết điều này? Anh ta nghĩ tôi là ai?

Đêm xuống, khi cả nhà quây quần xem phim, tôi vẫn không ngừng liếc nhìn anh rể. Anh ta vẫn cười cợt, pha trò với chị gái tôi như chưa hề có chuyện gì. Nhưng ánh mắt lén nhìn tôi lại đầy ẩn ý, như thể đang thách thức: “Em sẽ đến chứ?”

Tôi đứng ngồi không yên. Nếu im lặng, nghĩa là để mặc anh ta coi thường. Nhưng nếu nói ra, gia đình sẽ tan vỡ, chị gái tôi sẽ ra sao?

Đúng 9h, điện thoại tôi rung lên: tin nhắn từ số anh rể – “Anh đang đợi.”
Tôi siết chặt chiếc điện thoại, trong đầu đã nảy ra một kế hoạch…

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi quyết định: không thể im lặng. Tôi lặng lẽ rời nhà, nhưng thay vì đi một mình, tôi gọi thêm một người bạn thân – cũng là phóng viên. Tôi kể sơ qua, bạn tôi lập tức nhận lời đi cùng, vừa là để bảo vệ tôi, vừa để làm chứng.

9h10, tôi bước vào khách sạn, đúng phòng số 302. Anh rể mở cửa, trên người chỉ mặc áo sơ mi buông lỏng, nụ cười nhếch mép:

– Anh biết mà, em sẽ không cưỡng lại nổi đâu.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, rồi nghiêng đầu ra hiệu. Bạn tôi từ sau cánh cửa ló máy ảnh, tách! tách! liên tiếp những bức hình được chụp lại. Anh rể tái mặt, lao đến định giật điện thoại nhưng tôi đã lùi lại:

– Anh nghĩ tôi ngu ngốc đến mức rơi vào bẫy bẩn thỉu này sao? Anh là chồng của chị tôi!

Anh ta lắp bắp, giọng run run:

– Em… đừng… đừng nói gì với chị em. Anh chỉ… chỉ thử em thôi…

Tôi lạnh lùng đáp:

– Thử ai? Hay là từ lâu anh vốn quen cái trò này rồi? Anh yên tâm, tôi chưa nói gì cả. Nhưng bức ảnh này sẽ được cất kỹ. Nếu anh còn dám giở trò một lần nữa, cả gia đình sẽ biết anh là loại người gì.

Anh rể lảo đảo ngồi sụp xuống giường, mặt trắng bệch. Tôi đóng sập cửa, bỏ đi, tim vẫn đập thình thịch nhưng trong lòng nhẹ nhõm: mình đã thoát.

Đêm hôm đó, tôi nằm suy nghĩ mãi. Giữa việc bảo vệ chị gái và việc phơi bày sự thật, tôi biết rồi sẽ đến lúc phải lựa chọn…

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News