×
×

Bà hàng xóm thấy bố tôi ở một mình nên ngày nào cũng cơm bưng nước rót, đến ngày đẹp trời muốn về ở chung với bố tôi rồi bảo bố lo cưới cho con của bà rồi sang tên miếng đất, bảo anh không có con trai sau này con em sẽ lo cho chúng ta

Bố tôi sống một mình nhiều năm sau khi mẹ mất. Ông vốn ít nói, tính tình hiền lành, chỉ quanh quẩn với mảnh vườn và mấy con gà. Thế rồi, từ khi bà Hạnh – hàng xóm mới góa chồng – dọn về nhà con gái sát vách, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Ngày nào bà cũng sang, tay cầm tô canh nóng hổi hoặc đĩa cá kho:

“Anh ăn cho nóng, ở một mình dễ bỏ bữa lắm.”

Ban đầu tôi thấy bà quan tâm cũng tốt, ít ra bố tôi có người trò chuyện. Nhưng rồi, tần suất bà xuất hiện càng dày, thậm chí tự tiện quét dọn nhà, xới cơm, pha trà.

Một hôm, tôi về quê bất ngờ, vừa tới cổng đã nghe tiếng bà nói trong nhà:

“Anh sống một mình buồn lắm, hay là… em sang ở chung cho vui. Em với anh có tuổi rồi, chẳng lẽ còn quan trọng hình thức?”

Bố tôi đỏ mặt, chưa kịp trả lời thì bà tiếp luôn:

“Mà này, em có đứa con trai đang đến tuổi lập gia đình. Anh xem, mình đã như vợ chồng, thì con em cũng như con anh. Anh lo cưới vợ cho nó, coi như vun vén cho gia đình chung.”

Tôi đứng ngoài, choáng váng. Hóa ra mâm cơm bưng, ly nước rót suốt thời gian qua không phải chỉ vì “tình làng nghĩa xóm”, mà còn là bước đệm cho kế hoạch đưa cả gia đình bà sang… hưởng phúc.

Bố tôi im lặng, còn tôi biết, nếu mình không lên tiếng, có ngày căn nhà này sẽ đổi chủ lúc nào không hay.

Tôi chưa kịp tìm cách nói chuyện riêng với bố thì mọi chuyện đã xảy ra nhanh hơn tôi tưởng. Một buổi chiều, tôi về quê thì thấy bố và bà Hạnh ngồi ngoài sân, gương mặt cả hai đều tươi rói.

Bà nhìn tôi, giọng ngọt như mía lùi:

“Con gái về đúng lúc, chúc mừng nhé! Bố con vừa sang tên miếng đất ngoài mặt đường cho thằng Tuấn – con trai bác. Sau này nó làm ăn, coi như hai nhà ruột thịt.”

Tôi chết lặng:

“Bố! Sao lại sang tên đất cho người ngoài? Đó là tài sản của mẹ để lại mà!”

Bố tôi hơi cúi đầu, giọng ngập ngừng:

“Tuấn cũng như con… nhà có đất nó mới yên bề làm ăn.”

Tôi quay sang nhìn bà Hạnh, ánh mắt bà thoáng một tia đắc ý:

“Con à, sau này mình là người một nhà. Chuyện đất cát đâu tính toán làm gì.”

Máu nóng dồn lên mặt tôi. Tôi rút tờ sổ đỏ trên bàn, run giọng:

“Người một nhà ư? Con xin lỗi, nhưng con chưa bao giờ coi bác là mẹ. Còn bố… bố có nghĩ cho con không, hay chỉ nghĩ đến người khác?”

Bà Hạnh đổi sắc mặt, giọng gắt gỏng:

“Con bé này láo! Đất đã sang tên rồi, có nói cũng vô ích. Sau này đừng trách sao không có chỗ về.”

Tôi nắm chặt tờ sổ đỏ, biết mọi chuyện không thể đơn giản. Nếu không tìm cách lật lại, cả mảnh đất của mẹ sẽ mất trắng vào tay bà ta.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News