Chị dâu tôi vốn nổi tiếng trong họ là người giỏi giang, ăn nói khéo léo và rất biết cách tạo hình ảnh. Hôm ấy cả gia đình tụ tập, chị hào hứng khoe:
– “Em nhìn này, cuối cùng chị cũng tậu được xe hơi hạng sang. Làm phụ nữ, phải tự lo cho mình mới ngẩng mặt lên được.”
Chiếc xe bóng loáng đỗ ngay trước sân, mùi da mới thơm phức. Ai cũng trầm trồ khen ngợi, còn anh trai tôi nhìn chị với ánh mắt đầy tự hào. Tôi cũng tò mò nên xin ngồi thử.
Vừa mở cửa xe, mắt tôi lập tức dừng lại ở một chi tiết nhỏ: chiếc móc chìa khóa. Đó không phải loại phụ kiện bình thường, mà là chiếc móc bạc có khắc một chữ cái viết tắt – đúng y hệt món quà kỷ niệm mà người yêu cũ của chị dâu từng đặt riêng để tặng cô ấy.
Tôi thoáng rùng mình. Hồi xưa, chị từng khoe với tôi: “Anh ấy đặt khắc riêng chữ cái tên hai đứa, chỉ có một cái duy nhất.” Sau khi chia tay, chị còn khóc lóc bảo đã vứt nó đi. Thế nhưng giờ, nó lại treo lủng lẳng trên chìa khóa chiếc xe mới.
Tôi giả vờ vuốt ve nội thất, liếc nhìn kỹ hơn. Trên ghế da bên ghế phụ còn có một vết xước nhỏ – đúng kiểu mà tôi nhớ rõ, vì hồi trước tôi từng ngồi nhờ xe của anh chàng kia, chiếc xe sang ấy chính xác cũng có vết xước tương tự.
Tim tôi đập loạn. Không phải chị dâu mua xe bằng tiền của mình. Chính là người yêu cũ đã mua cho!
Tôi quay sang nhìn chị, nở nụ cười đầy ẩn ý:
– “Xe đẹp thật đấy, mà sao cái móc chìa này quen quen, hình như em thấy ở đâu rồi nhỉ…”
Chị dâu thoáng sững lại, sắc mặt thay đổi trong tích tắc, rồi nhanh chóng cười gượng:
– “À… cái đó chị mua ở cửa hàng lưu niệm thôi, chắc trùng hợp.”
Nhưng ánh mắt né tránh của chị khiến tôi càng chắc chắn hơn. Anh trai tôi ngồi cạnh, vẫn cười vui vẻ, chẳng hay biết gì. Cả nhà tiếp tục tấm tắc khen chị, còn tôi thì cảm giác như đang nắm trong tay một bí mật động trời – một quả bom chỉ chờ phát nổ, và tôi phải quyết định có nên nói ra hay im lặng để bảo vệ anh trai mình.
Cả buổi hôm đó, trong đầu tôi cứ lởn vởn hình ảnh chiếc móc chìa khóa bạc cùng vết xước ghế da. Chị dâu càng cố tỏ ra bình thường, tôi lại càng thấy bất thường.
Đến bữa cơm tối, mọi người tụ tập đông đủ, không khí rôm rả. Anh trai tôi gắp liên tục cho vợ, vừa cười vừa khen:
– “Chị nhà tôi giỏi thật, vừa chăm lo gia đình, vừa mua được xe sang. Anh em trong họ phải học tập đấy.”
Nghe mà lòng tôi nhói lên. Tôi không chịu nổi nữa, quyết định thăm dò. Tôi mỉm cười, cố tình buông một câu nửa thật nửa đùa:
– “Xe đẹp thế, mà trông quen lắm. Em nhớ cái ghế phụ có vết xước này hình như của anh… Hưng thì phải? Chẳng phải xe cũ của anh ấy à?”
Không khí bỗng lặng đi vài giây. Đũa trong tay chị dâu khựng lại, mặt chị tái nhợt. Cả nhà quay sang nhìn tôi đầy ngạc nhiên. Anh trai tôi chau mày:
– “Em nói linh tinh gì đấy? Xe này chị mua ở showroom mới toanh mà!”
Tôi cười nhạt, rút điện thoại, mở album ảnh cũ – tấm hình tôi từng chụp khi ngồi trong xe của anh Hưng, người yêu cũ của chị. Vết xước trên ghế y hệt, không sai một li nào. Tôi đặt điện thoại ngay giữa bàn cơm.
– “Anh xem, chẳng phải cùng một chỗ xước sao? Với cả cái móc chìa bạc ấy, em còn nhớ rõ ràng anh Hưng từng đặt khắc riêng cho chị. Thế mà hôm nay nó lại treo trên xe này. Chẳng lẽ… tất cả chỉ là trùng hợp?”
Cả mâm cơm chết lặng. Anh trai tôi đờ người, mắt dán chặt vào chiếc điện thoại, rồi quay sang nhìn vợ. Chị dâu luống cuống, mặt đỏ bừng:
– “Anh… em… cái này… em định nói sau… thật ra xe không phải em tự mua. Là anh Hưng… anh ấy giúp em trả trước một phần…”
Tiếng bát đũa rơi loảng xoảng. Anh trai tôi đứng bật dậy, giọng run run:
– “Em dám để người đàn ông khác mua xe cho, rồi còn lừa dối anh, để anh đi khoe với cả họ hàng?”
Không khí trong căn phòng đặc quánh lại. Mọi người nhìn nhau bàng hoàng. Chị dâu thì khóc nức nở, còn anh trai tôi mắt đỏ hoe, bước ra khỏi bàn như người mất hồn.
Còn tôi, ngồi đó, lòng nặng trĩu. Bí mật đã phơi bày, nhưng thứ đang sụp đổ trước mắt tôi chính là gia đình mình…
Anh trai tôi lặng lẽ đi ra sân, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt căng cứng. Chị dâu cuống cuồng chạy theo níu tay, giọng nức nở:
– “Anh nghe em nói đã! Em không hề có ý phản bội. Chỉ là… lúc đó em kẹt tiền, ngân hàng không duyệt, anh Hưng chủ động đứng ra giúp. Em sợ anh hiểu lầm nên mới giấu…”
Anh trai tôi gạt phắt tay chị ra, quát lớn đến mức cả họ đều nghe thấy:
– “Giúp à? Một người đàn ông bỏ tiền mua xe sang cho vợ người khác, em bảo là giúp? Em tưởng anh ngu ngốc không phân biệt được thế nào là giúp, thế nào là nuôi tình cũ à?”
Không khí căng thẳng đến mức ai cũng nín thở. Bố mẹ tôi mặt đỏ bừng, còn họ hàng xì xào nhỏ to.
Tôi nhìn chị dâu, thấy ánh mắt chị thoáng lộ sự sợ hãi – không phải vì hối hận, mà vì lo mất đi “vỏ bọc hoàn hảo” bấy lâu nay.
Chị dâu bất ngờ quỳ sụp xuống sân, vừa khóc vừa nói:
– “Anh, em sai rồi… nhưng em thề là giữa em và anh Hưng không còn gì hết! Anh ấy chỉ coi em như bạn cũ, thật sự chỉ thế thôi…”
Anh trai tôi cười nhạt, ánh mắt đau đớn:
– “Bạn cũ mà tặng hẳn xe hơi? Thế anh phải đi làm bao năm để làm gì, để vợ được người khác ban phát à? Thôi đủ rồi, anh không chịu nổi nữa.”
Câu nói ấy như nhát dao cắt phăng mọi hy vọng.
Chị dâu run rẩy, vội bấu lấy gấu quần anh:
– “Không! Anh đừng nói từ ly hôn. Em… em sẽ bán xe, trả lại hết! Em sẽ công khai xin lỗi trước mặt cả nhà, chỉ xin anh đừng bỏ em…”
Cả họ lặng im, chỉ có tiếng nức nở vang vọng trong sân. Tôi ngồi bên trong nhìn cảnh ấy mà lòng rối bời.
Anh trai tôi nhắm mắt thật lâu, rồi mở ra, giọng khàn khàn:
– “Anh cần thời gian suy nghĩ. Nhưng em nhớ, từ giây phút này, giữa chúng ta không còn niềm tin nữa.”
Chị dâu ngã quỵ, còn cả nhà thì chìm trong sự im lặng nghẹt thở. Tôi biết, gia đình mình sẽ không bao giờ còn trở lại yên bình như trước nữa…