×
×

Chị gái lấy chồng giám đốc nhưng không gửi cho mẹ đ/ẻ 1 đồng, đã thế anh rể còn gọi cho tôi nói hai từ c/h/í m/ạ/ng

Mẹ tôi cả đời tần tảo, một mình nuôi hai chị em khôn lớn sau khi bố bỏ đi. Tôi luôn tự hứa sẽ đền đáp, nhưng vẫn thầm hy vọng chị gái – người may mắn lấy được chồng giám đốc, sống trong biệt thự, đi xe sang – sẽ đỡ đần mẹ nhiều hơn.

Thế nhưng, suốt ba năm chị về nhà chồng, mẹ vẫn sống trong căn nhà cấp 4 dột nát, chẳng thấy chị gửi về một đồng. Mỗi lần mẹ gợi chuyện, chị đều cười trừ:
“Anh ấy bảo con phải giữ thể diện cho nhà chồng, đừng để người ta nghĩ mình bòn rút…”

Tối hôm đó, khi nhìn thấy mẹ lén đếm từng tờ tiền lẻ để mua thuốc huyết áp, tôi không kìm được, nhắn cho chị một tin:

“Chị giàu thế, sao không phụ mẹ chút gì? Mẹ ốm cũng chẳng thấy chị gửi nổi vài trăm nghìn. Chị có còn coi mẹ là mẹ không?”

Chị im lặng, không trả lời. Tôi cứ nghĩ chị tự ái, không ngờ hôm sau, điện thoại tôi rung lên – là anh rể.

Giọng anh lạnh như băng:
“Em nghĩ em là ai mà dám trách vợ anh? Nhà anh không thiếu tiền, nhưng tiền đó không phải để ‘nuôi’ gia đình em. Anh cưới vợ, không cưới cả nhà em. Mẹ em khó khăn thì em tự lo, đừng nhìn vào vợ anh.”

Tôi sững người, tim nhói buốt. Anh nói tiếp, từng chữ như lưỡi dao:
“Và nói cho rõ, từ nay đừng nhắn tin ‘dạy dỗ’ vợ anh nữa. Anh không muốn cô ấy phải xấu hổ với nhà chồng. Anh không nợ gì gia đình em hết!”

Tôi cầm điện thoại, nước mắt ứa ra. Từ xa, mẹ hỏi vọng:
“Ai gọi thế con?”

Tôi nghẹn ngào, không dám nói. Vì trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra một sự thật tàn nhẫn: chị gái giờ thuộc về một thế giới khác, còn mẹ con tôi… chỉ đứng ngoài cánh cửa.

Sau cuộc gọi lạnh lùng của anh rể, tôi im lặng. Nhưng trong lòng, một vết rạn đã in hằn. Tôi không còn nhắc chuyện tiền nong nữa, chỉ lặng lẽ tự xoay xở lo cho mẹ.

Những ngày mưa dột, tôi đi chắp lại mái tôn. Những đêm mẹ khó thở, tôi chở mẹ vào bệnh viện, run rẩy ký giấy tạm ứng viện phí. Tôi nhắn cho chị, chỉ mong chị về thăm mẹ một lần, nhưng lần nào chị cũng viện cớ:

“Anh ấy bận lắm, nhà chồng có việc, để khi nào rảnh chị về.”

Thế rồi “khi nào rảnh” không bao giờ đến.
Mẹ yếu dần, nằm liệt giường. Bàn tay mẹ gầy khô, nắm lấy tay tôi:

“Con đừng trách chị… nó ở xa, chắc cũng khổ tâm lắm.”

Tôi nghẹn ngào, không nói được gì. Nhưng trong lòng, nỗi tủi hờn cứ như cục than hồng, âm ỉ cháy.

Rồi một sáng sớm, mẹ ra đi trong giấc ngủ. Bên cạnh mẹ chỉ có tôi, và tiếng kim đồng hồ tích tắc trong căn nhà vắng.

Tôi gọi cho chị. Lần này, chị bắt máy, chỉ lặng đi vài giây rồi òa khóc:
“Sao em không gọi chị sớm hơn? Sao không đợi chị về?”

Ngày đưa tang, chị và anh rể lái xe sang về. Chị mặc bộ váy đen đắt tiền, khóc lóc thảm thiết trước linh cữu, ôm lấy quan tài mà gào:
“Mẹ ơi, con về rồi! Con xin lỗi mẹ!”

Người làng nhìn nhau, xì xào:
“Lúc mẹ nó bệnh thì chẳng thấy đâu, giờ khóc thì được gì.”

Tôi đứng lặng, nhìn chị gục bên di ảnh mẹ. Trong nước mắt ấy, tôi thấy sự hối hận muộn màng, nhưng cũng thấy cả một khoảng cách không gì xóa nổi.

Mẹ đã đi xa. Và mọi điều chị làm bây giờ… chỉ còn lại tiếng khóc trên một nấm mộ lạnh.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News