×
×

Chồng đi công tác, tôi nhận được đơn ship hàng về tận nhà, trong đó có chiếc áo của anh kèm 1 lá thứ “hẹn anh 9h ở khách sạn, không đến đừng trách em nói cho vợ anh”

Hôm đó, chồng tôi đi công tác ở Đà Nẵng. Buổi chiều, tôi đang dọn dẹp nhà thì bỗng có anh shipper gọi cửa, trao tận tay tôi một gói hàng ghi tên người nhận chính là chồng tôi. Thoáng đầu, tôi cũng không để ý, nghĩ chồng đặt gì đó gửi về. Nhưng khi mở ra, tim tôi như rơi xuống đáy.

Bên trong không phải món đồ công việc nào cả, mà là một chiếc áo sơ mi của anh – loại anh hay mặc khi đi gặp khách hàng. Kẹp trong túi áo là một lá thư viết vội trên giấy note:

“Hẹn anh 9h tối nay ở khách sạn Hoàng Gia. Không đến, đừng trách em nói cho vợ anh biết tất cả.”

Tay tôi run lên, từng dòng chữ như dao cứa. Tôi chết lặng, ngồi bệt xuống ghế. Hàng ngàn câu hỏi xoáy trong đầu: Người phụ nữ nào lại ngang nhiên gửi đồ đến tận nhà như thế? Tại sao lại có lá thư đầy thách thức? Và quan trọng nhất – chồng tôi liệu có phản bội?

Tối đó, tôi không gọi cho anh, cũng không vội vàng tra hỏi. Thay vào đó, tôi âm thầm tìm hiểu. Tôi gọi điện cho khách sạn Hoàng Gia, giả vờ là khách đặt phòng. Nhân viên lễ tân xác nhận: “Dạ, có khách đặt phòng 305 dưới tên anh Tr.” – chính là tên chồng tôi!

Toàn thân tôi lạnh toát. Vậy là anh không hề đi công tác như đã nói?

9h tối, tôi quyết định đến khách sạn. Trái tim tôi đập thình thịch, vừa sợ vừa giận. Tôi đứng ngoài cửa phòng 305, nắm chặt tay, cố kiềm nước mắt. Từ bên trong, tiếng cười nói khe khẽ vọng ra. Tôi run rẩy, đưa tay gõ cửa…

Cánh cửa bật mở, và người đàn bà trẻ với mái tóc uốn lượn sóng, váy ngắn ôm sát, đứng ngay trước mặt tôi. Cô ta sững sờ, rồi khẽ nhếch môi cười đầy thách thức:

“Chị đến nhanh hơn em tưởng đấy.”

Còn chồng tôi, phía sau, mặt biến sắc…

Tôi đứng chết lặng. Trong căn phòng, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt tái nhợt của chồng tôi. Anh bước vội đến, lắp bắp:

Em… sao em lại ở đây?

Người đàn bà kia khoanh tay, cười nhạt:

Em mời chị đến chứ sao. Đã đến lúc anh ta phải chọn rồi, chị ạ.

Tôi quay sang nhìn chồng, trong mắt chỉ còn sự cay đắng và giận dữ:

Đây là công tác mà anh nói sao? Đây là khách hàng của anh à?

Anh im lặng, mồ hôi túa ra, môi mấp máy nhưng không thành lời. Trong khi đó, người đàn bà kia rút trong túi ra một loạt tấm ảnh – toàn ảnh chồng tôi đi ăn tối cùng cô ta, thậm chí có cả ảnh hai người nắm tay bước ra khỏi khách sạn.

Cô ta dí những bức ảnh vào tay tôi:

Chị xem đi, nếu hôm nay anh ấy không chịu rõ ràng, em chẳng ngại gửi cho cả công ty, cả người thân đâu.

Tôi run bần bật, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào chồng:

Anh nói đi, tất cả những gì tôi đang thấy là thế nào?

Chồng tôi cúi đầu, giọng nghẹn lại:

Anh… anh sai rồi. Nhưng không như em nghĩ… Cô ta là khách hàng, lúc đầu chỉ là công việc, rồi cô ta liên tục tìm cách tiếp cận, anh đã muốn dừng nhưng bị cô ta dọa nạt…

Người đàn bà phá lên cười:

Dừng á? Nếu muốn dừng thì đã không có những đêm anh tự nguyện ở lại. Đừng đổ lỗi cho em, anh quên mình đã hứa gì với em sao?

Tim tôi nhói buốt, như có ngàn mũi kim đâm vào. Tôi nhìn anh, rồi nhìn người đàn bà ấy – một bên im lặng van xin, một bên kiêu ngạo thách thức. Không khí căn phòng đặc quánh, ngột ngạt đến nghẹt thở.

Tôi cắn chặt môi, nén tiếng nấc:

Vậy hôm nay, anh chọn đi. Hoặc là gia đình, hoặc là người đàn bà này. Đừng mong tôi có thể chịu đựng thêm một lời nói dối nào nữa.

Không gian bỗng lặng đi, chỉ còn tiếng kim đồng hồ gõ từng nhịp nặng nề.

Chồng tôi siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ hoe, rồi bất ngờ quỳ xuống trước mặt tôi:

Anh xin lỗi, anh chỉ cần em và con thôi… Anh thề sẽ chấm dứt tất cả.

Người đàn bà kia sầm mặt, hét lên:

Anh hèn hạ lắm! Được rồi, nếu anh chọn chị ta, thì ngày mai toàn bộ hình ảnh, tin nhắn của anh sẽ có mặt trên mạng xã hội. Cả thế giới này sẽ biết anh là loại người nào!

Cô ta ném xấp ảnh xuống sàn rồi bỏ đi, sập cửa cái rầm khiến cả hành lang chấn động.

Tôi đứng đó, nước mắt trào ra, lòng vừa căm phẫn, vừa đau đớn. Còn chồng tôi thì quỳ gục, tay run rẩy níu lấy vạt áo tôi, giọng cầu khẩn:

Cho anh một cơ hội, chỉ một lần thôi…

Sau hôm đó, tôi im lặng suốt dọc đường về nhà. Chồng lái xe, liên tục liếc nhìn tôi nhưng không dám mở lời. Tôi không còn sức để cãi, không còn lòng tin để an ủi bản thân rằng đó chỉ là phút lầm lỡ.

Ba ngày sau, cơn ác mộng thực sự bắt đầu.

Trên group kín của công ty chồng tôi, bất ngờ xuất hiện loạt ảnh anh và người đàn bà kia. Những tấm ảnh mà hôm trước tôi đã thấy, kèm theo đoạn tin nhắn ngọt ngào mà cô ta lưu lại. Tin tức lan nhanh, chỉ trong vài tiếng, cả đồng nghiệp, bạn bè thân quen đều bàn tán xôn xao.

Điện thoại tôi reo liên tục, có người hỏi thẳng:

Này, chị có biết chuyện anh Tr. ngoại tình không? Người ta đăng đầy trên mạng kia kìa!

Tôi chết lặng. Nhục nhã. Uất ức. Tôi nhìn chồng đang run rẩy ôm đầu ngồi trên ghế, điện thoại của anh cũng không ngừng rung vì những cuộc gọi từ sếp, từ bạn bè.

Anh bật khóc, giọng khàn đặc:

Anh đã nói với em rồi, cô ta sẽ không để yên… Anh sai, anh sai tất cả…

Nhưng điều tôi đau nhất không phải sự công khai kia, mà là ánh mắt thương hại từ những người xung quanh, những lời thì thầm: “Đàn ông thành đạt thì thế thôi, vợ ở nhà biết gì…”.

Tôi ngồi bệt xuống sàn, nhìn thẳng vào anh:

Anh có biết từ giây phút anh bước chân vào khách sạn đó, không chỉ hôn nhân mà danh dự của em, của con, đều bị kéo xuống bùn không?

Anh nắm chặt tay tôi, run rẩy:

Cho anh thời gian, anh sẽ xử lý, anh sẽ khiến cô ta biến mất khỏi cuộc đời chúng ta.

Nhưng đúng lúc đó, điện thoại tôi vang lên tin nhắn Messenger từ chính người đàn bà ấy:

“Chị tưởng anh ta chọn chị là thắng à? Tôi mới là người nắm mọi bằng chứng. Chị hãy chờ xem — tôi sẽ khiến chị không ngẩng mặt lên nổi.”

Trái tim tôi thắt lại. Tôi biết, sóng gió mới chỉ bắt đầu…

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News