Lương tháng chồng đưa chỉ có 5 triệu, đủ lo cơm nước, học hành cho hai đứa nhỏ thì đã thắt chặt lắm rồi. Tôi phải xoay xở đủ kiểu, vừa làm thêm buôn bán online, vừa tiết kiệm từng đồng mới có chút tiền riêng. Hôm nay, đi ngang chợ thấy bộ quần áo hợp với mẹ, tôi mua về làm quà vì bà cả đời tần tảo nuôi tôi, chưa từng nghĩ đến bản thân.
Vậy mà vừa bước chân về nhà, chồng đã cau có, mặt nặng như chì. Anh cầm túi quần áo trong tay tôi, giơ lên trước mặt rồi gằn giọng:
– “Tiền đâu mà cô mua cái này? Cô lại giấu tôi mang tiền về cho nhà ngoại phải không?”
Tôi sững người, cố giải thích:
– “Em bán hàng online dành dụm được chút, thấy mẹ không có bộ tử tế mặc nên…”
Chưa kịp nói hết câu, anh đã gạt phắt:
– “Cô tưởng tôi không biết à? Lúc nào cũng vin vào cái cớ buôn bán! Nhà này mỗi tháng tôi đổ vào 5 triệu, xoay xở thế nào là việc của cô, nhưng đừng có mang tiền nuôi bên ngoại rồi bắt tôi nai lưng làm!”
Tôi nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng:
– “Anh thử nghĩ xem, 5 triệu nuôi 4 miệng ăn, đóng tiền học cho hai con, rồi điện nước, xăng xe… thì lấy đâu ra dư dả? Nếu không có em cày thêm, chắc gia đình này sống bằng gì? Mẹ đẻ em cũng là mẹ, chỉ một bộ quần áo thôi mà anh cũng không cho?”
Anh đập mạnh cái túi xuống bàn, giọng đanh thép:
– “Tôi nói cho cô biết, từ nay một đồng cũng không được đem về nhà ngoại! Nếu không thì đừng trách!”
Không khí trong nhà căng như dây đàn. Hai đứa nhỏ hoảng hốt ôm nhau nhìn cảnh bố mẹ cãi vã. Tôi run run ôm con, trong lòng dấy lên một cơn tủi hờn lẫn phẫn uất: bao năm làm dâu, làm vợ, tôi chỉ mong chồng hiểu và chia sẻ, nào ngờ chỉ một chút tình nghĩa dành cho mẹ ruột thôi mà cũng bị quy chụp thành “ăn chặn tiền”.
Tôi nhìn anh, nghẹn giọng nhưng rắn rỏi:
– “Anh đưa ít thì em phải lo, em tự làm thêm thì anh nghi ngờ. Vậy rốt cuộc anh muốn em sống thế nào đây?”
Không khí đặc quánh lại, còn anh thì im lặng, nhưng ánh mắt vẫn hằn lên sự dò xét, ngờ vực như muốn bóp nghẹt từng nhịp thở của tôi.
Sau trận cãi vã hôm ấy, chồng càng siết chặt chuyện tiền nong. Anh kiểm tra từng đồng tôi chi tiêu, thậm chí còn bắt tôi ghi chép lại xem hôm nay mua gì, hết bao nhiêu. Tôi nghẹn tức, nhưng vẫn nhẫn nhịn vì hai đứa nhỏ.
Thế nhưng anh đâu ngờ, ngoài công việc chính, tôi còn nhận thêm làm cộng tác viên viết bài, buôn bán lặt vặt. Mỗi tháng tôi cũng tự kiếm được 7 – 8 triệu, nhưng tôi giấu kín, không hề khoe khoang. Tất cả số tiền đó, tôi cẩn thận ghi lại trong sổ, thậm chí còn in sao kê chuyển khoản cất riêng để một ngày nào đó có bằng chứng.
Đỉnh điểm là hôm giỗ mẹ tôi, tôi mua ít đồ về quê thắp hương. Chồng nhìn thấy lại nổi khùng, trước mặt cả bố mẹ đẻ tôi, anh gào lên:
– “Cô giỏi nhỉ, tôi nai lưng làm thì cô vung tiền cho nhà ngoại. Tôi không nuôi nổi người dưng đâu!”
Cả họ quay lại nhìn, mẹ tôi lặng lẽ quay mặt đi, nước mắt rưng rưng. Tôi như bị dồn vào đường cùng, rút cuốn sổ cùng tập sao kê ra, đặt mạnh xuống bàn:
– “Anh mở mắt ra mà xem! Đây là tiền tôi đi làm thêm, từng đồng từng cắc tôi tự kiếm, nuôi con, lo trong lo ngoài. Anh nghĩ anh đưa 5 triệu là nuôi nổi gia đình à? Bao nhiêu chi phí học hành, thuốc thang, điện nước… đều là tiền tôi chắp vá. Thế mà anh nỡ nghi ngờ, bôi nhọ tôi trước mặt cả bố mẹ tôi!”
Mọi người trong nhà sững sờ. Chồng tái mặt, lật từng tờ sao kê, từng con số rõ rành rành. Anh cứng họng, không thốt được câu nào.
Mẹ tôi run run nắm tay tôi, nghẹn ngào:
– “Con ơi, bao năm nay con chịu ấm ức thế sao không nói?”
Tôi cắn chặt môi, nước mắt chảy dài. Trong ánh mắt họ hàng, tôi không còn là người con dâu “ăn bám” như anh thường rêu rao, mà là người đàn bà đang gồng gánh cả hai bên.
Còn chồng, từ hôm đó cúi mặt không dám nhìn thẳng, nhưng sự rạn nứt giữa chúng tôi thì đã in sâu như một vết dao khó lành.