Ngày anh mất vì tai nạn giao thông, tôi như người mất hồn. Chúng tôi mới cưới được 4 năm, có một con gái 3 tuổi, và một căn nhà vừa trả xong nợ. Tôi tưởng nỗi đau lớn nhất là mất chồng – nào ngờ, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.
Tuần sau, khi lo xong hậu sự, bố mẹ chồng từ quê lên, mang theo một luật sư, đặt lên bàn 3 bản di chúc.
Bản đầu tiên viết tay, cách đây 7 năm, trước khi chúng tôi cưới – anh để lại toàn bộ tài sản cho bố mẹ.
Bản thứ hai đánh máy, có công chứng, viết sau khi cưới – anh để lại căn nhà và khoản tiết kiệm cho tôi và con gái.
Bản thứ ba, không công chứng, viết sau bản thứ hai một năm, lại ghi: “Nếu tôi có mệnh hệ gì, ngôi nhà chia đôi cho bố mẹ và vợ con.”
Bố mẹ chồng lạnh lùng nói:
— “Chúng tôi kiện ra tòa. Tài sản này không thể để mặc cho con giữ.”
Tôi chết lặng. Tôi biết chồng từng thay đổi ý định nhiều lần, nhưng không ngờ sau tang lễ, tôi lại phải kéo nhau ra tòa.
Phiên xử đầu tiên, luật sư của bố mẹ chồng khẳng định:
— “Bản di chúc năm 7 năm trước mới đúng luật, vì có nhân chứng.”
Luật sư của tôi phản bác:
— “Bản di chúc công chứng sau khi cưới mới là bản hợp pháp và thể hiện ý chí cuối cùng.”
Cả phòng xử im lặng khi thẩm phán lật từng bản di chúc, đối chiếu ngày tháng, chữ ký. Không khí căng như dây đàn.
Ngày tòa tuyên án, tôi run rẩy bế con đứng nghe. Thẩm phán cất giọng:
— “Tòa xác định: Bản di chúc công chứng sau khi kết hôn là bản hợp pháp nhất. Nhưng bản di chúc viết tay cuối cùng thể hiện mong muốn chia sẻ tài sản cho bố mẹ. Vì vậy, tòa ra phán quyết: căn nhà thuộc về vợ con, nhưng phần giá trị đất sẽ chia 30% cho bố mẹ chồng.”
Bố mẹ chồng sững sờ. Tôi cũng lặng người – vừa mừng vì giữ được mái nhà, vừa chua xót vì phải bán đi một phần đất để đưa tiền cho ông bà.
Đêm đó, ôm con ngủ, tôi thẫn thờ nhìn khoảng tường treo di ảnh chồng. Anh chẳng thể biết, sau cái chết của mình, những người anh yêu thương nhất đã xé nát nhau trong một cuộc chiến di sản.
Tôi thở dài, thì thầm với tấm ảnh:
“Anh à, tòa đã phán quyết… nhưng còn nỗi đau này, ai sẽ phán quyết giúp em đây?”