Có 700 triệu trong tay, tôi bàn với chồng:
– Mình mua chiếc ô tô nhỏ để đi làm, tiện đường đưa đón con, cũng đỡ cảnh nắng mưa vất vả.
Chồng nghe xong, cau mày lắc đầu:
– Xe cộ gì, em trai anh đang cần tiền gấp để khởi nghiệp. Cho nó vay, sau này nó làm ăn khấm khá thì cả nhà mình cũng hưởng.
Tôi sững người. Từ ngày lấy nhau, tôi đã chứng kiến cảnh chồng tôi lo cho em trai hết lần này đến lần khác: từ tiền học, tiền xin việc, rồi đến lúc cậu ấy thất bại thì lại là anh gánh. Bao nhiêu năm nay, tôi cố nín nhịn, nhưng lần này số tiền 700 triệu kia là tôi dành dụm, vay thêm cả bạn bè mới có được.
Tôi cắn môi:
– Anh à, đây là tiền của vợ chồng mình. Em không muốn đưa hết cho em trai anh nữa. Bao lần rồi, có thấy trả được đồng nào đâu.
Anh trừng mắt:
– Em ích kỷ vừa thôi. Nó là em ruột anh. Nó mà làm nên cơ nghiệp thì ai hưởng đầu tiên? Không lẽ để nó thất bại thêm lần nữa sao?
Tôi rùng mình. Trong ánh mắt anh, tôi chẳng còn là người bạn đời mà chỉ như kẻ ngáng đường tình nghĩa anh em của anh vậy. Tôi nén giọng, quyết liệt:
– Nếu anh muốn cho mượn, thì lấy phần tiền của anh. Còn phần em chắt chiu, em sẽ mua xe.
Anh cười nhạt, đập bàn cái rầm:
– Vợ chồng thì tiền là chung. Đừng có mà tính toán kiểu đó.
Không khí trong nhà ngột ngạt đến mức con tôi khóc thét lên. Tôi ôm con, nước mắt trực trào. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ: “Phải chăng, từ trước đến nay, anh chưa từng coi em là gia đình, mà chỉ coi em như cái ví để anh lo cho người khác?”
Đêm ấy, tôi trằn trọc không ngủ. 700 triệu – số tiền vốn dĩ để đổi lấy sự an toàn, tiện nghi cho cả gia đình – giờ đứng trước bờ vực bị cuốn vào một cuộc phiêu lưu không biết hồi kết của em trai chồng.
Và tôi biết, nếu lần này tôi nhượng bộ, thì cả đời tôi cũng sẽ chẳng bao giờ giữ nổi một đồng cho chính gia đình nhỏ của mình.
Đêm đó, tôi cố dỗ con ngủ, lòng ngổn ngang. Sáng hôm sau, tôi quyết định đi ra ngân hàng, gửi toàn bộ 700 triệu vào sổ tiết kiệm đứng tên riêng tôi. Tôi nghĩ, ít ra như vậy, chồng tôi cũng không thể dễ dàng rút ra đưa cho em trai.
Chiều về, tôi thấy chồng ngồi lặng ở phòng khách, vẻ mặt lạnh tanh. Anh hỏi:
– Em rút tiền đi đâu rồi?
Tôi bình tĩnh đáp:
– Em gửi tiết kiệm, để dành mua xe. Anh muốn giúp em trai, thì cứ lấy phần tiền của mình.
Anh đập mạnh tay xuống bàn:
– Em quá đáng lắm! Em trai anh đến van xin, mà em lại toan tính kiểu đàn bà nhỏ nhen thế à?
Tôi nghẹn lời, nước mắt trực trào nhưng vẫn kiên quyết:
– Em không nhỏ nhen. Em chỉ bảo vệ những gì thuộc về gia đình mình. Bao lần trước anh đưa tiền, em đều im lặng, giờ thì không thể nữa.
Chồng gằn giọng, đứng bật dậy, ném chìa khóa xuống bàn:
– Được. Em đã coi thường tình nghĩa anh em tôi như vậy thì tôi sẽ tự đi vay, tự lo cho nó. Nhưng đừng trách, sau này có chuyện gì, đừng hòng nhờ vả anh!
Nói rồi, anh bỏ đi.
Tôi run rẩy, tim đập thình thịch. Cảm giác như cả mái nhà vừa rạn nứt. Đêm đó, tôi không thấy anh về. Đến nửa đêm, điện thoại tôi reo – là tin nhắn ngân hàng: “Tài khoản chung của quý khách vừa bị rút 200 triệu”.
Tôi chết lặng. Hóa ra, anh không cần xin phép. Anh đã âm thầm rút tiền từ tài khoản đứng tên cả hai để cho em trai.
Tôi ngồi thụp xuống sàn, bàn tay run rẩy. Trong đầu vang lên câu nói của mẹ chồng ngày nào: “Con dâu thì thay được, chứ anh em ruột thì suốt đời không bỏ nhau.”
Lúc này, tôi mới thấm thía: phải chăng, bao năm qua, tôi chỉ là người đứng ngoài “gia đình thật sự” của anh?