×
×

Dẫn bạn gái về nhà ra mắt, tôi đi trước vào nhà ông bà ngoại và không nói gì, thấy ngôi nhà cấp 4 cô ấy đùng đùng đòi bỏ về

Tôi và Lan yêu nhau được gần hai năm. Lan xinh đẹp, làm ở công ty lớn, quen biết rộng, và lúc nào cũng tỏa ra khí chất tự tin. Tôi biết cô ấy có phần “khó tính”, nhưng chưa bao giờ nghĩ chuyện ra mắt gia đình lại thành một cơn ác mộng như vậy.

Hôm ấy, tôi đưa Lan về quê. Vừa đến đầu làng, cô ấy vẫn tươi cười, còn đùa rằng “Quê anh yên bình thật, khác xa thành phố ngột ngạt”. Tôi cười, thấy ấm lòng, trong đầu còn hình dung cảnh Lan thân thiện chào hỏi ông bà, cùng tôi ăn bữa cơm quê ấm cúng.

Nhưng rồi mọi thứ rẽ sang hướng khác.

Tôi đi trước vào nhà ông bà ngoại để báo trước, vì bố mẹ tôi bận đi làm, hôm nay chỉ có ông bà ở nhà. Ngôi nhà cấp 4 cũ kỹ, tường đã loang lổ vết thời gian. Tôi quen cảnh này, vì tuổi thơ tôi gắn liền với từng viên gạch, từng tấm phên nứa. Nhưng Lan thì khác.

Cô đứng ngoài cổng, mắt dán vào bức tường bong tróc, sân trước lổn nhổn đất đỏ, góc hiên còn treo mấy bó rơm. Không thấy tôi quay ra đón, cô hậm hực tiến vào vài bước, rồi đột nhiên dừng lại.

“Đây… là nhà anh à?” – giọng cô gằn xuống, ánh mắt khó tin.

Tôi hơi ngập ngừng, giải thích:
“Nhà ông bà ngoại anh thôi, anh lớn lên ở đây. Bố mẹ anh ở căn nhà bên kia, xây sau này…”

Nhưng tôi chưa kịp nói hết, Lan đã hất mặt, cười nhạt:
“Anh dẫn em về ra mắt mà không nói trước là… nhà như thế này à?”

Cô quay người, bước nhanh ra cổng. Tôi sững người, chạy theo, nắm lấy tay cô:
“Lan, em làm gì vậy? Vào chào ông bà trước đã, chẳng lẽ em…”

Cô giật mạnh tay, gương mặt lạnh lùng:
“Em không quen kiểu này. Anh có thể sống trong căn nhà cũ nát như vậy, nhưng em thì không. Em nghĩ chúng ta nên suy nghĩ lại về chuyện này.”

Tôi lặng đi. Trong khoảnh khắc, mọi âm thanh xung quanh như biến mất, chỉ còn tiếng tim mình đập thình thịch. Ở trong sân, bà ngoại tôi lưng còng, tay run run bê mâm trái cây ra, ánh mắt hiền hậu nhìn ra cổng:
“Cháu dâu đâu, cháu dâu của bà đâu rồi?”

Tôi quay lại nhìn bà, rồi nhìn Lan – cô gái đang đứng đó với vẻ mặt đầy ngạo nghễ, sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào. Một luồng cảm giác vừa tức giận, vừa chua xót tràn ngập trong lòng tôi.

Tôi buông tay cô ấy, giọng trầm xuống, lạnh lẽo:
“Nếu em chỉ nhìn thấy căn nhà cấp 4 này rồi đòi bỏ về… em không cần phải suy nghĩ lại đâu. Anh cũng vậy.”

Lan hơi sững, nhưng vẫn xoay người bước nhanh ra đường, bỏ lại sau lưng tôi và ánh mắt đượm buồn của bà ngoại.

Hôm đó, bữa cơm ra mắt không bao giờ diễn ra. Và cũng từ hôm đó, tôi nhận ra – tình yêu của mình, vốn tưởng bền chặt, hóa ra lại mỏng manh đến vậy.

Sau hôm đó, tôi và Lan chính thức chia tay. Cô ấy biến mất khỏi cuộc đời tôi một cách dứt khoát như cách cô quay lưng trước cổng nhà ông bà. Ban đầu, tôi vẫn còn day dứt, nhưng rồi nhận ra – người thật lòng yêu tôi sẽ không bao giờ bị một bức tường loang lổ hay một mái nhà cấp 4 làm chùn bước.

6 tháng sau, tôi quyết định cưới vợ.

Cô gái tôi cưới tên Hương, là giáo viên mầm non ở trường làng. Chúng tôi quen nhau tình cờ khi tôi về quê chăm bà ốm. Hương đến thăm học trò, thấy tôi tất bật nấu cháo, cô mỉm cười:
“Anh vụng về quá, để em làm cho.”

Nụ cười ấy khiến tôi thấy ấm áp. Hương không hỏi tôi nhà có bao nhiêu đất, bố mẹ làm gì, cũng chẳng so đo cái nhà cấp 4 của ông bà. Cô đến chơi, thấy sân lầy lội thì xắn quần quét dọn, thấy bà ngồi lưng còng nhặt rau thì ngồi xuống nhặt cùng.

Ngày cưới, tôi không giấu được sự xúc động. Ông bà ngoại vui đến mức mắt rưng rưng, còn Hương – trong tà áo dài giản dị – cứ tươi cười chào hỏi từng người họ hàng.

Đám cưới không xa hoa, chỉ vài mâm cỗ trong sân nhà, nhưng tiếng cười rộn rã. Khi tôi nắm tay Hương bước vào, bà ngoại run run nắm tay tôi, khẽ nói:
“Cháu chọn đúng rồi… Cái nhà này cũ, nhưng có người con dâu biết quý nó thì nhà sẽ thành tổ ấm.”

Lúc đó, trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh Lan bỏ đi ngày nào – ánh mắt khinh khỉnh, lời nói lạnh lùng. Tôi không còn thấy đau nữa, chỉ thấy nhẹ nhõm.

Bởi vì cuối cùng, tôi hiểu rằng, căn nhà cấp 4 cũ kỹ kia không đáng xấu hổ – điều đáng xấu hổ chỉ là những trái tim không đủ ấm áp để bước vào nó mà thôi.

Đám cưới của tôi và Hương diễn ra vào một buổi sáng đầu hạ. Tiếng loa đám cưới rộn ràng, mấy đứa trẻ trong làng chạy tung tăng nhặt pháo giấy, bà ngoại ngồi ghế tre ở góc sân mà cười tít mắt. Tôi cứ nghĩ hôm nay sẽ là ngày bình yên nhất đời mình – cho đến khi bóng dáng Lan xuất hiện.

Cô ấy bước xuống từ chiếc ô tô trắng bóng loáng, gót giày cao gõ lộc cộc trên nền gạch sân, váy đỏ rực nổi bật giữa đám đông. Cả làng xì xào:

– “Ơ, bạn gái cũ của chú rể kia mà?”
– “Sao cô ấy lại về đây?”

Tôi chết lặng. Lan đứng trước cổng, đôi mắt đầy lửa giận. Cô ấy nhìn Hương, nhìn tôi, rồi lớn tiếng:

“Anh cưới vội thế này… chỉ để chứng minh với tôi là anh ổn phải không?”

Khách mời xung quanh bắt đầu bàn tán, không khí đang vui bỗng chùng xuống. Hương vẫn giữ nụ cười, nhưng tôi cảm nhận bàn tay cô khẽ run trong tay mình.

Lan tiến vào, bất chấp lời can ngăn của vài người họ hàng:

“Anh nói yêu tôi hai năm, nói sẽ đưa tôi về ra mắt… Rồi chỉ vì một chuyện nhỏ mà anh bỏ tôi, rồi 6 tháng sau anh cưới người khác?!”

Tôi hít sâu, nhìn thẳng vào cô:
“Lan, chuyện đã qua rồi. Hôm nay là đám cưới của tôi, mong em đừng làm khó.”

Lan bật cười khanh khách, giọng chua chát:
“Làm khó? Tôi chỉ muốn mọi người biết, anh đã từng quỳ gối xin tôi tha thứ! Anh có nói gì về tôi với cô dâu chưa, hay chỉ kể một phía?”

Mọi ánh mắt đổ dồn về tôi. Bà ngoại đứng dậy, loạng choạng vì xúc động, mấy bác phải đỡ. Hương quay sang Lan, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết:

“Chị ạ, hôm nay là ngày cưới của em. Nếu chị còn chút tự trọng, xin đừng phá hạnh phúc của người khác.”

Câu nói ấy như một cái tát. Lan khựng lại, đôi mắt hoe đỏ. Cô nhìn tôi, rồi nhìn quanh ngôi nhà cấp 4 ngày nào từng khiến cô quay lưng. Nước mắt trào ra, Lan nghẹn giọng:

“Tôi tưởng mình không quan tâm… Nhưng hóa ra, tôi ghen. Tôi ghen vì có người dám bước vào căn nhà này, còn tôi thì không.”

Nói xong, cô quay lưng bước ra xe, không nhìn lại.

Tiếng nhạc đám cưới lại vang lên, nhưng ai cũng cảm nhận dư âm căng thẳng vừa rồi. Tôi siết chặt tay Hương, lòng thầm biết ơn – vì cô đã đứng vững trước bão tố, và vì cuối cùng, đám cưới này vẫn trọn vẹn, cho dù từng phút từng giây đã có nguy cơ sụp đổ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News