×
×

Đi làm giúp việc cho nhà cháu, ngay hôm đầu tiên nó đưa tôi phong bì 20 triệu cùng yêu cầu lạ đời : “cúi xuống rửa chân cho vợ chồng cháu”

Ngày đầu tiên tôi đi làm giúp việc cho nhà đứa cháu họ xa, lòng vừa mừng vừa lo. Mừng vì cuối cùng cũng có chỗ kiếm tiền để gửi về quê lo thuốc thang cho chồng, lo vì nghe nói vợ chồng nó giàu có, tính tình lại sang chảnh.

Vừa bước chân vào nhà, tôi choáng ngợp bởi nội thất sáng loáng như biệt thự. Chưa kịp cất giỏ đồ, cháu đã dúi vào tay tôi một phong bì dày cộp. Tôi run run mở ra, thấy xấp tiền mới cứng, đếm sơ cũng phải 20 triệu. Tôi chưa từng cầm số tiền lớn như thế.

“Cô cầm lấy, coi như tiền lương tháng đầu. Nhưng…” – giọng nó lạnh tanh, mắt nhìn vợ mình đầy ẩn ý – “nhà cháu có một yêu cầu. Từ nay, mỗi tối trước khi vợ chồng cháu đi ngủ, cô phải cúi xuống rửa chân cho bọn cháu. Không thiếu một ngày.”

Tôi chết lặng. Tim đập thình thịch. Chưa bao giờ tôi nghĩ đi làm giúp việc lại vướng vào điều kiện kỳ lạ như thế. Vợ nó ngồi vắt chéo chân, tô son đỏ chót, cười nhếch mép:
“Cô giúp việc mà, lo gì. Đây là ‘lễ nghi’ trong nhà này. Cô làm được thì chúng tôi trả tiền hậu hĩnh, không thì… mời đi ngay.”

Bàn tay tôi siết chặt phong bì, mồ hôi túa ra. Trong đầu giằng xé: 20 triệu này có thể cứu chồng tôi đang nằm viện. Nhưng đổi lại, tôi phải chịu cảnh quỳ gối trước mặt chúng – những đứa trẻ tôi từng bế ẵm khi còn bé.

Tôi nhìn xuống đôi giày bóng loáng của chúng, rồi nhìn phong bì dày trong tay, cổ họng nghẹn lại. Trái tim nhói đau, vừa tủi nhục vừa phẫn uất.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi phải quyết định:
Hoặc giữ lại lòng tự trọng, bỏ đi tay trắng. Hoặc nuốt nhục mà ở lại, đổi lấy 20 triệu cùng tương lai mờ mịt phía trước.

Tôi đứng chết trân, mồ hôi lăn dài trên trán. Trong đầu hiện lên hình ảnh chồng nằm thoi thóp trong bệnh viện, ánh mắt cầu cứu của ông ấy khiến tôi như bị bóp nghẹt lồng ngực. 20 triệu… với tôi lúc này chẳng khác nào chiếc phao cứu mạng.

Tôi run rẩy quỳ xuống, bàn tay nắm chặt đến bật gân xanh. Vợ chồng nó ngồi trên sofa, duỗi chân ra, ung dung như những vị vua trong lâu đài. Tôi cắn chặt răng, kìm nén nước mắt, nhúng khăn vào chậu nước ấm rồi cúi xuống.

Nước mắt tôi rơi xuống hòa vào nước trong chậu. Mỗi lần chạm vào bàn chân chúng, lòng tự trọng tôi lại rỉ máu. Vợ nó liếc nhìn chồng, rồi cả hai phá lên cười:
“Đấy, cũng biết thân phận mà làm. Từ nay nhớ rõ, trong căn nhà này, cô chỉ là người dưới đáy.”

Tôi nghe rõ từng chữ, như kim nhọn cắm vào tim. Nhưng tôi im lặng. Vì tôi biết, nếu bỏ đi, chồng tôi sẽ mất cơ hội được phẫu thuật.

Đêm ấy, khi về phòng nhỏ dưới tầng hầm mà chúng dành cho tôi, tôi ôm phong bì vào ngực, khóc không thành tiếng. Nỗi nhục hôm nay, chỉ mình tôi gánh.

Nhưng đâu ai ngờ, đúng lúc tôi tuyệt vọng nhất, điện thoại rung lên. Đó là tin nhắn của một người bất ngờ: “Cô ơi, cô không cần nhẫn nhục nữa. Tôi biết bí mật thật sự của vợ chồng nhà ấy, và cô sẽ là người nắm được cán cân trong tay.”

Tôi chết lặng nhìn màn hình. Bàn tay run run bấm mở…

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News