×
×

Gom góp mãi được 900 triệu định xây nhà thì chồng báo chỉ còn 300, hóa ra anh đem tiền về cho em gái ở quê sửa nhà

Gom góp mãi vợ chồng tôi mới có được 900 triệu. Cả hai dự định cuối năm sẽ xây căn nhà nhỏ, thoát khỏi cảnh đi thuê chật chội. Tôi háo hức lên bản vẽ, bàn bạc từng viên gạch, từng cánh cửa.

Một buổi tối, chồng ngập ngừng nói:
– Em à… trong tài khoản giờ chỉ còn 300 triệu thôi.

Tôi chết lặng:
– Gì cơ? Sao lại chỉ còn 300? Số còn lại đâu?

Anh tránh ánh mắt của tôi, lí nhí:
– Anh… mang về quê cho em gái sửa nhà. Nó dột nát quá, mưa xuống nước ngập cả giường, thương lắm…

Tôi sững sờ, tim nhói buốt:
– Anh có biết số tiền ấy vợ chồng mình dành dụm bao lâu không? Sao anh dám tự ý quyết định?

Anh gắt lên:
– Thì nó là em gái anh! Máu mủ ruột rà, không giúp thì để người ta cười vào mặt à? Với lại, xây nhà thì để sau cũng được, chứ nhà nó sập thì biết ở đâu?

Tôi run rẩy, nước mắt trực trào:
– Còn vợ con anh thì sao? Anh nghĩ mẹ con em mãi mãi chịu cảnh đi thuê, mưa dột cũng được à? Sao lúc nào anh cũng chỉ nghĩ đến nhà anh, còn nhà mình thì sao?

Không khí đặc quánh. Tôi nhận ra, trong mắt chồng, mái nhà của chúng tôi chưa bao giờ quan trọng bằng mái nhà ở quê của em gái anh.

Đêm ấy, tôi nằm bên cạnh mà thấy khoảng cách giữa hai người lớn hơn cả ngàn cây số. 900 triệu tích cóp bằng mồ hôi nước mắt, giờ chỉ còn 300. Giấc mơ về một ngôi nhà của riêng tôi vụt tắt, thay vào đó là một nỗi cay đắng chồng chất.

Trong đầu tôi vang lên câu hỏi nhức nhối: “Phải chăng, với anh, tôi và con mãi chỉ đứng sau… gia đình bên nội?”

Vài tuần sau, tôi nghe loáng thoáng từ một người quen ở quê gọi điện lên:

– Này, em gái chồng chị vừa khoe mua bộ nội thất mới cả trăm triệu, rồi còn đặt cái xe tay ga xịn lắm.

Tôi chết sững. Nội thất? Xe tay ga? Còn cái nhà dột nát thì sao?

Lòng tôi như có lửa đốt, tôi vội tìm về quê. Đến nơi, cảnh tượng đập vào mắt tôi không phải mái nhà ọp ẹp như chồng kể, mà là căn nhà ngói vừa được sơn sửa lại, trong sân dựng sẵn chiếc xe máy mới tinh, em gái chồng đang cười nói khoe khoang với hàng xóm.

Tôi lặng người, tay run run bấm điện thoại gọi cho chồng.
– Anh đang ở đâu? Anh bảo tiền ấy để sửa nhà, vậy cái này là thế nào?

Chồng lúng túng, ấp úng:
– Thì… thì nó cũng sửa chút ít, còn đâu… mua sắm thêm tí cho tiện…

Tôi nghẹn thở:
– Tiện cho nó thì bất tiện cho mẹ con em à? Anh có biết em với con đang sống thế nào không? Nhà thì chưa xây, tiền thì chẳng còn bao nhiêu, vậy mà anh nuốt trọn lời hứa, lừa dối em để nuôi thói hoang phí của em gái anh?

Người em gái thấy tôi nổi giận liền chen vào:
– Chị làm gì mà ghê thế? Có mấy trăm triệu thôi, anh chị có thiếu đâu. Anh em ruột thì phải giúp nhau chứ!

Tôi quay sang nhìn thẳng vào mặt cô ta, từng lời nghẹn lại trong cổ:
– Đúng, anh em thì phải giúp. Nhưng giúp không đồng nghĩa là giẫm đạp lên vợ con.

Chồng tôi đứng im, mặt đỏ bừng, chẳng dám nhìn tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi hiểu rõ: nếu tôi còn im lặng, thì cả đời này, mồ hôi nước mắt của mình sẽ tiếp tục chảy vào túi người khác.

Tối hôm ấy, về đến nhà, tôi đặt cuốn sổ tiết kiệm còn lại lên bàn, giọng lạnh tanh:
– Đây là 300 triệu còn sót lại. Từ giờ trở đi, tiền bạc em sẽ giữ. Nếu anh còn tự ý lấy đi nuôi em gái nữa, thì em cũng chẳng cần cái mái nhà chung này nữa.

Căn phòng chìm vào im lặng. Tôi thấy ánh mắt chồng thoáng chút hoảng loạn. Lần đầu tiên, anh nhận ra, tôi không còn là người đàn bà cam chịu ngồi sau anh nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News