×
×

Học trò đến thăm cô giáo cấp 1 cũ bất ngờ nhận ra bạn trai cũ giờ lại là chồng cô giáo

Tôi vốn luôn mang trong lòng một tình cảm đặc biệt với cô giáo cấp 1 của mình – cô Hạnh. Cô dịu dàng, tận tụy, và chính cô là người đã khơi dậy trong tôi niềm yêu thích chữ nghĩa để tôi chọn con đường báo chí sau này. Sau nhiều năm xa cách, nhân một chuyến về quê, tôi quyết định ghé thăm cô.

Ngôi nhà nhỏ của cô nằm cuối con hẻm cũ, mái ngói rêu phong nhưng vườn hoa vẫn rực rỡ sắc màu, y như ký ức thuở bé tôi vẫn nhớ. Tôi hồi hộp nhấn chuông. Cánh cửa mở ra, và rồi… tim tôi như ngừng đập. Người đàn ông bước ra mở cửa – không ai khác – chính là Nam, bạn trai cũ của tôi, người mà tôi từng yêu suốt 4 năm đại học trước khi chia tay trong nước mắt.

“Em… đến tìm ai?” – giọng Nam lúng túng, ánh mắt ngạc nhiên không kém tôi.
“Tớ… tớ tìm cô Hạnh. Đây… đây là nhà cô mà?” – tôi ấp úng, tay run run nắm chặt túi quà.

Nam im lặng một lúc rồi tránh ánh mắt tôi: “Ờ… đúng. Vào nhà đi.”

Bước qua bậc cửa, tôi thấy cô Hạnh bước ra từ trong bếp, nụ cười hiền hậu vẫn như xưa. Nhưng khi cô khoác tay Nam một cách tự nhiên và giới thiệu: “Đây là chồng cô, tụi cô mới cưới được hai năm,” tôi nghe trong tai mình có tiếng gì đó gãy răng rắc.

Tôi gượng cười, đặt túi quà lên bàn. Trong lòng, ký ức ùa về – những tin nhắn chưa kịp trả lời, cuộc chia tay đột ngột Nam nói chỉ vì “không hợp”. Tôi từng tự dằn vặt, từng nghĩ lỗi do mình. Nhưng giờ đây, khi thấy Nam bên cạnh cô giáo, mọi mảnh ghép bỗng lắp vào nhau một cách tàn nhẫn.

“Em vẫn làm báo chứ?” – cô hỏi, rót cho tôi tách trà nóng.
“Dạ… vẫn ạ.” – tôi đáp, cố giữ giọng bình thản.

Nam im lặng, tránh ánh mắt tôi. Nhưng khi cô Hạnh quay đi lấy thêm bánh, anh khẽ nói nhỏ: “Anh xin lỗi… chuyện ngày xưa… là vì cô ấy…”

Tôi sững người. Cả căn phòng như thu hẹp lại, mùi hoa lài thoang thoảng bỗng trở nên nghẹn ứ trong cổ họng. Tôi nhìn sang cô giáo – người từng nắm tay tôi dạy viết từng nét chữ – giờ lại là người đã lấy đi người tôi từng yêu thương nhất.

Ly trà trên tay run bần bật, tôi chỉ kịp nói: “Em chúc cô hạnh phúc.”
Rồi tôi đứng dậy, rời khỏi căn nhà ấy, cảm giác như vừa bước ra từ một giấc mơ méo mó.

Phía sau, tôi nghe tiếng Nam gọi với theo, nhưng tôi không quay đầu lại. Chỉ biết rằng, từ nay mỗi khi nhớ về tuổi thơ, về người cô giáo tôi kính trọng, lòng tôi sẽ luôn vướng một vết xước không bao giờ liền lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News