Bố tôi nằm liệt trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt, cả gia đình lo lắng vây quanh. Tôi đang run rẩy ký giấy nhập viện thì mẹ kế bất ngờ mở cửa bước vào. Bên cạnh bà ta là một thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ bảnh bao nhưng ánh mắt đầy xa lạ.
Bà ta hắng giọng, nhìn thẳng vào tôi rồi nói rành rọt:
– Đây là con trai của bố cháu. Từ nay nó sẽ là người thừa kế hợp pháp toàn bộ tài sản trong nhà này.
Cả căn phòng chết lặng. Tôi choáng váng, bàn tay đang cầm bút rơi đánh “cạch” xuống sàn. Mẹ tôi mất từ khi tôi còn nhỏ, tôi lớn lên chỉ có bố và những ký ức chắp vá. Vậy mà giờ, khi ông đang nằm thoi thóp, mẹ kế lại ngang nhiên đưa một người lạ đến và tuyên bố như thể đã sắp đặt từ lâu.
Tôi gằn giọng:
– Bà nói cái gì? Người này từ đâu ra?
Thanh niên kia không nao núng, rút trong túi ra một xấp giấy tờ, lạnh lùng đặt xuống bàn:
– Đây là giấy khai sinh, có tên bố anh. Nếu cần, xét nghiệm ADN cũng có.
Tôi run lên, vừa phẫn nộ vừa hoang mang. Tài sản của bố, bao năm nay tôi là người phụ giúp, chăm sóc, giờ lại có kẻ chen ngang giành giật. Nhìn sang giường, bố tôi dường như muốn nói gì đó, môi run rẩy nhưng không phát ra thành tiếng.
Mẹ kế tiến thêm một bước, giọng rắn rỏi:
– Con nên chấp nhận sự thật đi. Người cha này có hai đứa con. Và người được lựa chọn không chắc đã là con đâu.
Trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Cơn bão thật sự trong gia đình đã bắt đầu, ngay cả khi bố tôi chưa kịp nhắm mắt…
Tin “người con trai bí mật” lan nhanh trong họ hàng. Ai nấy đều xì xào, có người còn lắc đầu thở dài bảo: “Chắc ông ấy có con riêng thật, chứ đâu ai dám dựng chuyện giữa lúc bệnh nặng thế này”. Tôi thì không tin. Suốt bao năm, bố chưa từng nói, chưa từng hé lộ nửa lời.
Tối hôm đó, tôi quyết định đưa bố đi xét nghiệm ADN để làm rõ trắng đen. Nhưng mẹ kế lập tức chặn lại, giọng gằn từng chữ:
– Ông nhà bệnh nặng thế này, cậu còn dám dày vò thêm sao? Đã có giấy tờ đầy đủ, cần gì xét nghiệm nữa.
Tôi cứng người, còn thanh niên kia thì mỉm cười đầy khiêu khích. Trong mắt anh ta, tôi bỗng trở thành kẻ thừa.
Ngày hôm sau, mẹ kế cùng thanh niên ấy xuất hiện với một tập hồ sơ công chứng. Bà ta tuyên bố bố đã lập di chúc, toàn bộ nhà cửa, đất đai sẽ thuộc về “người con trai chính thức”. Tôi nhào đến, giật phắt tờ giấy, tim đập loạn nhịp: chữ ký kia đúng là nét của bố… nhưng méo mó, run rẩy, chẳng khác gì bị ép buộc trong cơn bệnh nặng.
Tôi nhìn thẳng vào mắt bố, đôi mắt ông nhòe nước, môi mấp máy không ra tiếng. Lúc ấy, tôi biết, ông không hề tự nguyện.
Không thể để yên, tôi quyết định nộp đơn ra tòa yêu cầu giám định di chúc. Bà ta cười khẩy:
– Cứ kiện đi, nhưng khi mọi chuyện vỡ lở, đừng trách vì sao trong họ ngoài làng người ta chỉ trỏ “đứa con bất hiếu không chịu nhận ruột thịt”.
Tôi siết chặt nắm tay. Trong lòng rực lên nỗi phẫn uất: một là vạch trần được âm mưu của mẹ kế, hai là mất trắng tất cả…