Vợ chồng ông Hòa – bà Luyến ở quê vốn được tiếng khéo léo, lại có của ăn của để. Hai căn nhà, một ở mặt phố thị trấn, một là căn biệt thự ven sông, đều do hai ông bà chắt chiu cả đời mới có. Hai con trai đều đã lập gia đình, vợ chồng ông bà tưởng cuộc sống sẽ ấm êm, nhưng càng sống, bà Luyến càng nặng suy nghĩ:
“Đất đai này sau cũng cho con, nhưng mình cho cả con dâu, nhỡ nó cãi cọ, đem bán, rồi con trai mình khổ thì sao?”
Ông Hòa nghe xong cũng gật gù:
– “Ừ, cho dâu thì cũng khác gì mất của. Con trai còn cần chỗ nương tựa. Thôi thì… mình sang tên cho thằng cả căn phố, thằng út căn ven sông. Để sau này có chuyện gì, của vẫn nằm trong tay con mình.”
Bà Luyến vẫn lấn cấn:
– “Nhưng mà làm thế nó biết, nó tự ái thì sao? Nhỡ gia đình mất hòa khí…”
Cuối cùng, hai vợ chồng bàn nhau âm thầm làm thủ tục sang tên, không để hai cô con dâu hay biết.
Ngày ra phòng công chứng, cả hai con trai đều có mặt, vui vẻ ký tên. Chỉ vài tuần sau, giấy chứng nhận quyền sử dụng đất mới đã được trao, mang tên hai anh em.
Câu chuyện tưởng chừng sẽ yên ổn, cho đến một buổi chiều, cô con dâu cả – Hạnh – tình cờ nghe được bà hàng xóm nói bóng gió:
– “Nghe nói đất đai nhà ông bà Hòa sang tên hết cho con trai rồi, may ghê, chứ dâu có được gì đâu!”
Hạnh chết lặng. Cô về lục tủ giấy tờ, tìm mãi không thấy sổ đỏ. Trong bữa cơm tối, cô hỏi thẳng:
– “Bố mẹ ơi, đất đai giờ sang tên cho anh rồi hả? Con chẳng biết gì hết…”
Không khí bàn ăn bỗng nặng trĩu. Bà Luyến lảng tránh:
– “À… ừ thì… bố mẹ già rồi, muốn cho các con đứng tên để tiện lo lắng sau này…”
Hạnh mím môi, giọng run run:
– “Tiện cho ai ạ? Bố mẹ cho con hỏi, con dâu ở đây hơn 7 năm, chăm sóc bố mẹ, đỡ đần mọi thứ… Cuối cùng, tất cả chỉ của riêng hai anh em. Con… trắng tay à?”
Ông Hòa cau mày:
– “Con gái, con phải hiểu, của này cho con trai, nhưng sau nó vẫn là nhà con, chồng con. Con việc gì phải nghĩ.”
Hạnh đứng bật dậy, nước mắt trào ra:
– “Con tưởng nhà này là của chung. Con đã bỏ cả tuổi xuân về làm dâu, hi sinh cho gia đình này… để giờ biết mình chẳng có quyền gì trong chính căn nhà đang sống!”
Câu nói như nhát dao cứa vào không khí, khiến chồng Hạnh ngồi im, còn bà Luyến bối rối.
Đêm ấy, Hạnh thu dọn đồ đạc, bế con về nhà ngoại. Tin tức lan ra, người trong làng bàn tán: “Dâu nó tức cũng phải thôi. Của cải toàn cho con trai, dâu làm gì còn tiếng nói.”
Vài ngày sau, ông bà Hòa thấy con trai lủi thủi một mình, nhà cửa lạnh tanh, mới nhận ra cái giá của quyết định “âm thầm sang tên” không hề rẻ.
Bà Luyến thở dài:
– “Ông ơi, đất thì giữ được… mà gia đình thì sắp mất rồi.”