Hai năm trời, tôi bỏ quê, bỏ ruộng, bỏ cả những buổi chợ sớm để lên thành phố chăm cháu. Sáng bế, tối bồng, nửa đêm lại ngồi ôm cháu sốt, mắt nhòe đi vì mất ngủ. Việc cơm nước, giặt giũ, lau dọn… cũng đều một tay tôi lo. Tôi tự nhủ thôi thì con cái khó khăn, mình giúp được gì thì giúp. Chỉ mong ngày về quê, chúng nó có lời cảm ơn, hay dúi cho ít tiền tàu xe, coi như công sức mấy năm.
Thế nhưng hôm tiễn tôi ra bến, con dâu đưa một chiếc hộp nhỏ, bảo:
– Mẹ về cẩn thận ạ.
Tôi mở hộp, không thấy phong bì, chỉ có một lá thư gấp gọn. Tay run run, tôi đọc từng dòng chữ:
“Mẹ về cho chúng con nhờ. Nuôi con rồi nuôi mẹ nữa, chúng con không có sức…”
Tôi chết lặng. Tai ù đi, mắt tối sầm. Hai năm trời quần quật, đến cuối cùng lại bị xem như một gánh nặng. Tôi lẩm bẩm:
– Thì ra, trong mắt các con, mẹ cũng chỉ là một cái miệng ăn thêm…
Nước mắt trào ra, rơi ướt nhòe lá thư. Tôi cố nuốt nghẹn vào lòng, cười gượng:
– Ừ, thôi… mẹ về.
Chiếc xe lăn bánh, tôi ôm cái hộp nhỏ vào ngực, lòng trống rỗng. Trước mặt là con đường về quê, sau lưng là căn nhà nơi mình từng tin là chỗ nương nhờ. Nhưng giờ, tôi chỉ thấy mình lạc lõng, chẳng còn chốn nào thực sự thuộc về.
Về tới đầu làng, bà con xúm lại hỏi:
– Thế con trai, con dâu nó cho được bao nhiêu? Công lên thành phố 2 năm chứ ít đâu!
Tôi nghẹn lời, chỉ biết cười trừ, giấu hộp thư trong túi áo. Mỗi tiếng xì xào bên tai lại như vết dao cứa vào tim.
Mấy hôm ở quê, ngày nào tôi cũng phải nghe tiếng xì xào:
– Đi chăm cháu hai năm trời mà về không được nổi đồng nào à?
– Thế là bị con cái coi thường rồi…
Mỗi lời như một nhát dao xoáy vào tim. Tôi cố nhịn, cố cười, nhưng đêm về nằm trằn trọc. Lá thư trong hộp tôi giấu dưới gối, càng nhìn càng thấy nghẹn. Cuối cùng, tôi quyết định: Phải quay lại thành phố, phải hỏi cho rõ ràng, không thể để mang tiếng chịu nhục thế này.
Sáng hôm sau, tôi bắt chuyến xe lên lại. Con trai vừa thấy tôi đã ngạc nhiên:
– Ơ mẹ… sao mẹ lại lên nữa?
Tôi đặt cái hộp lên bàn, giọng run nhưng cương quyết:
– Mẹ hỏi thật, hai năm qua mẹ bỏ sức, bỏ cả tuổi già, cuối cùng các con coi mẹ là gì? Lá thư này… có phải là ý của cả hai đứa không?
Con dâu cúi gằm mặt, im lặng. Con trai thì ấp úng:
– Mẹ à… chúng con áp lực lắm, tiền bạc không đủ… nên mới…
Tôi đập bàn, nước mắt lưng tròng:
– Không đủ thì mẹ mới phải lên giúp chứ! Nếu mẹ là gánh nặng, thì ngay từ đầu đừng để mẹ ở lại hai năm! Hai năm đó mẹ đã hy sinh những gì, các con có biết không?
Không khí nặng nề đến nghẹt thở. Con dâu bất ngờ bật khóc:
– Con… con sai rồi mẹ ạ. Con mệt mỏi quá, con nghĩ quẩn, viết lá thư đó… Con xin mẹ tha lỗi…
Tôi nhìn con dâu nức nở, con trai đứng chết lặng. Tim tôi quặn thắt, vừa đau, vừa thương. Tôi gục xuống ghế, thở dài:
– Mẹ không cần tiền. Nhưng mẹ cần sự tôn trọng. Nếu các con coi mẹ chỉ là cái miệng ăn thêm, thì từ nay mẹ sẽ không đặt chân lên căn nhà này nữa.
Nói xong, tôi đứng dậy, xách túi bỏ ra cửa. Sau lưng, tiếng gọi “Mẹ ơi!” vang lên đầy tuyệt vọng, nhưng tôi không quay đầu lại. Bởi trong tim, một vết rạn đã hình thành – và chẳng biết bao giờ mới lành lại.