Lúc bố mẹ chia tài sản, cả họ hàng đều có mặt. Bố mẹ nói rõ: “Ai muốn đất thì nhận đất, ai muốn vàng thì nhận vàng, sau này đừng ai oán trách.” Anh trai và chị dâu lúc đó còn cười cười:
– Thôi, chúng con lấy vàng cho gọn, đất nhiều rắc rối, giữ làm gì.
Bố mẹ đưa ngay mấy cây vàng, giấy tờ ký nhận đầy đủ. Ai cũng tưởng thế là yên ổn, khỏi tranh chấp.
Bốn năm sau, có tin đường cao tốc đi qua, mảnh đất bố mẹ để lại cho tôi được đền bù tiền tỷ. Vừa nghe tin, anh trai và chị dâu lập tức thay đổi thái độ. Họ sang nhà, gương mặt hầm hầm:
– Ngày xưa chia chưa công bằng, bố mẹ thiên vị, đưa đất cho em, giờ đất lên giá thế này, bọn anh phải có phần.
Tôi mang giấy tờ chia tài sản ra, còn giữ cả chữ ký của anh chị, nhắc:
– Đây là ý nguyện của bố mẹ. Ngày đó anh chị đã nhận vàng rồi, chính miệng nói không cần đất, sao giờ còn lật lọng?
Chị dâu chống nạnh, giọng đanh thép:
– Lúc ấy không ai nói đất sau này có đường cao tốc. Nếu công bằng thì phải chia lại, không thì bọn tôi kiện!
Anh trai, người từng khẳng khái gật gù năm nào, giờ im lặng nhưng ánh mắt lóe lên sự tham lam. Họ làm đơn kiện thật, mang ra xã đòi phân xử.
Cả họ bàn tán xôn xao: “Vàng đã tiêu sạch, giờ thấy đất đền bù tiền tỷ mới trở mặt, đúng là lòng người khó đoán.”
Ngày đối chất ở ủy ban, tôi mang đủ giấy tờ, biên bản chia tài sản, chữ ký của anh chị. Khi cán bộ hỏi:
– Đây có phải chữ ký và xác nhận của anh chị không?
Anh trai ngập ngừng, chị dâu thì cố cãi vã:
– Thì đúng là chữ ký, nhưng ngày đó chúng tôi bị ép, không còn lựa chọn!
Không khí căng thẳng, cả làng kéo đến xem. Bố mẹ tôi ngồi một góc, thở dài não nề, nước mắt lưng tròng: “Con cái cùng máu mủ mà vì tiền bạc quay lưng với nhau.”
Cuộc kiện chưa biết sẽ đi đến đâu, nhưng tình anh em đã rạn nứt từ ngày anh chị quyết tâm trở mặt.
Buổi hòa giải ở xã bất thành, anh trai chị dâu nộp đơn thẳng ra tòa. Tin ấy lan ra, cả họ ai cũng ngỡ ngàng: “Anh em ruột mà đưa nhau ra pháp đình thì còn tình nghĩa gì nữa”.
Ngày ra tòa, tôi mang theo xấp hồ sơ, trong đó có cả biên bản phân chia tài sản với chữ ký của từng người. Luật sư của tôi nói nhỏ:
– Hồ sơ này rõ ràng, khả năng thắng rất cao, cậu đừng lo.
Phía anh chị thì khác. Chị dâu mặc váy đỏ, môi son rực, ánh mắt đầy thách thức. Chị đứng giữa tòa mà cãi:
– Vàng chúng tôi nhận lúc đó chỉ bằng một góc nhỏ giá trị đất bây giờ. Chúng tôi bị lừa, phải chia lại mới công bằng!
Quan tòa hỏi:
– Anh chị xác nhận đây có phải là chữ ký của mình không? Có ai ép buộc khi ký nhận không?
Anh trai tôi cúi mặt, lắp bắp:
– Dạ… là chữ ký của tôi. Lúc đó thì… không ai ép, nhưng tôi không ngờ đất lại tăng giá thế.
Cả phòng xử bật cười, nhiều người lắc đầu ngao ngán. Quan tòa nghiêm giọng:
– Việc chia tài sản đã hoàn tất, tự nguyện và có giấy tờ chứng thực. Nay anh chị đòi kiện lại chỉ vì đất tăng giá là không có cơ sở pháp lý.
Tòa tuyên bác bỏ đơn kiện.
Tưởng rằng mọi chuyện kết thúc ở đây, nhưng khi bước ra khỏi phòng xử, chị dâu chỉ tay thẳng vào mặt tôi:
– Mày nhớ đấy, đừng tưởng ôm được tiền mà yên. Cả nhà này còn mặt mũi, tao sẽ không để yên đâu!
Anh trai tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đi, nhưng bóng lưng ấy khiến tim tôi nặng trĩu. Người anh từng cõng tôi đi học ngày xưa giờ lại là kẻ đưa tôi ra tòa vì mảnh đất…
Đêm ấy, bố mẹ khóc cạn nước mắt:
– Đất thì giữ được, nhưng tình anh em mất rồi con ạ.
Tôi nhìn ra sân, gió lùa lạnh buốt, chợt hiểu rằng có những vết rạn nứt từ tiền bạc sẽ chẳng bao giờ hàn gắn được nữa.