×
×

Mẹ chồng muốn có cháu trai s/inh vào tuổi đẹp giờ đẹp nên nhất quyết không cho vợ chồng tôi có b/ầ/u vào năm nay, thế là bà cấ/m vợ chồng tôi ngủ chung, lúc tôi không may có b/ầu thì bà đã….

Ngày cưới xong, tôi cứ nghĩ mình sẽ bắt đầu một cuộc sống vợ chồng ấm áp. Nhưng chưa kịp tận hưởng, mẹ chồng đã gọi tôi vào phòng, giọng nghiêm nghị như đang họp gia tộc:

“Năm nay tuổi hai đứa không hợp để có con. Phải đợi sang năm, sinh vào tháng đó, giờ đó mới có quý tử, sau này làm quan lớn.”

Tôi bật cười, tưởng bà nói đùa. Nhưng đến tối, bà sang tận phòng, tay cầm chìa khóa:

“Từ hôm nay, phòng này mẹ giữ. Hai đứa muốn ngủ thì mỗi người một chỗ. Đừng có mà lén lút, để lỡ dính bầu năm nay là chết với mẹ.”

Chồng tôi ban đầu phản đối, nhưng bị mẹ quát:

“Tao nuôi mày hai mươi mấy năm để giờ mày không nghe lời sao? Con cái mà không hợp tuổi là phá cả dòng họ đấy!”

Thế là từ hôm ấy, tôi bị đẩy sang phòng kho ngủ, chồng thì ở lại phòng chính. Mỗi lần chúng tôi cố nói chuyện riêng là mẹ chồng lại “xuất hiện như thần”, viện đủ lý do để phá ngang.

Đỉnh điểm là một tối, khi tôi và chồng vừa kịp chạm tay nhau, cửa bật mở, mẹ chồng đứng chống nạnh:

“Tôi biết ngay mà! Muốn hại cả nhà này thì cứ tiếp tục đi!”

Tôi nhìn chồng, ấm ức đến nghẹn họng. Còn anh thì chỉ biết cúi đầu im lặng. Trong đầu tôi chỉ vang lên một câu: “Hóa ra hạnh phúc vợ chồng mình… còn phải xin phép.”

Sau gần 3 tháng sống cảnh “vợ chồng như hàng xóm”, tôi cảm thấy mình sắp phát điên. Mỗi tối nằm một mình trong phòng kho lạnh lẽo, nghe tiếng chồng ho khẽ ở phòng bên mà chỉ muốn mở cửa chạy sang.

Một hôm, chồng tôi khẽ nhắn tin:

“Tối nay ra ngoài ăn tối nhé… rồi mình tìm chỗ nói chuyện riêng.”

Tôi đồng ý ngay. Ăn xong, thay vì về nhà, chúng tôi lén vào một khách sạn nhỏ trong thành phố. Cảm giác được ở bên nhau mà không bị soi mói khiến cả hai như trút được gánh nặng.

Nhưng đúng lúc tôi đang tựa vào vai chồng, cửa phòng bất ngờ bị đập ầm ầm. Giọng mẹ chồng vang lên như sấm:

“Mở cửa! Tôi biết hai người ở trong đó!”

Tôi chết lặng. Chồng tôi tái mặt, vội mở cửa. Mẹ chồng đứng đó, theo sau là một bà hàng xóm quen miệng buôn chuyện.

“Tôi đã nói không được ngủ chung năm nay! Muốn chống lại lời tôi à? Muốn sinh ra đứa con phá vận nhà này à?” – bà gằn từng chữ, mắt long sòng sọc.

Tôi cố kìm nước mắt, còn chồng chỉ cúi đầu im lặng, bàn tay nắm chặt lấy tôi run lên. Lúc ấy tôi mới hiểu, “hạnh phúc” của chúng tôi đang bị điều khiển… bởi một lịch âm và những quan niệm mà tôi chưa từng tin.

Và có lẽ, nếu tiếp tục sống như thế này… chẳng biết đến khi nào mới thực sự được làm vợ chồng đúng nghĩa.

Sau vụ bị bắt quả tang ở khách sạn, tôi tưởng mọi chuyện sẽ bị siết chặt hơn. Nhưng chính từ hôm đó, trong lòng tôi bùng lên một ý nghĩ: “Đứa con này, tôi phải có. Không cần tuổi đẹp, chỉ cần là con của chúng tôi.”

Tôi bắt đầu tìm mọi cách gặp riêng chồng. Lúc thì lấy cớ đi siêu thị, lúc giả vờ có việc ở công ty để anh chở đi. Và rồi, chuyện gì đến cũng đến… tôi mang bầu.

Ngày cầm que thử 2 vạch, tim tôi vừa run vừa hạnh phúc. Tôi đưa cho chồng xem, anh ôm tôi thật chặt nhưng mắt lại lộ vẻ lo lắng:

“Mẹ mà biết… chắc sẽ nổi trận lôi đình.”

Quả nhiên, khi tin tôi có bầu lan ra, cả nhà rúng động. Mẹ chồng xông vào phòng, giọng như dao cứa:

“Tôi đã cảnh báo rồi! Con này sinh ra sẽ phá của, phá vận, làm cả nhà lao đao!”

Tôi nhìn bà, lần đầu tiên dám đáp trả:

“Con cái là lộc trời cho, không phải món hàng muốn đặt lịch thì đặt. Cháu tôi sẽ là niềm vui của vợ chồng con, không ai có quyền ngăn cấm.”

Căn nhà im phăng phắc. Chồng tôi lặng lẽ đứng chắn trước mặt tôi, lần đầu tiên đối diện thẳng với mẹ:

“Nếu mẹ không chấp nhận, con sẽ đưa vợ con ra ngoài ở. Nhưng con sẽ không bỏ con mình.”

Ánh mắt mẹ chồng thoáng sững lại. Bà không nói gì thêm, chỉ quay lưng bỏ đi.

Từ hôm đó, không khí trong nhà căng như dây đàn. Tôi biết mình đã khơi mào một cuộc chiến… nhưng ít nhất, lần này tôi đang chiến đấu cho chính gia đình nhỏ của mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News