Tối hôm đó, công việc cơ quan ngập đầu, tôi phải ở lại làm thêm nên về nhà muộn gần một tiếng. Vừa bước chân vào bếp, mùi thức ăn nguội ngắt còn vương vất. Mẹ chồng đang ngồi khoanh tay bên mâm cơm trống trơn, chỉ còn đúng hai miếng thịt mỡ bé xíu và ít rau muống luộc lạnh tanh.
– Con… ăn đi, – bà nói, giọng đều đều – về muộn thì còn gì nữa mà ăn. Ở đây, ai cũng phải biết điều, không ai rảnh ngồi chờ cơm cả.
Tôi sững sờ, nhìn mâm cơm mà nghẹn ứ. Cả ngày tôi chưa kịp bỏ cái gì vào bụng, giờ lại chỉ có hai miếng mỡ với rau luộc. Chồng và em chồng ngồi bên, mặt tỉnh bơ, không ai buồn động đũa nhường tôi một miếng.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng:
– Mẹ ạ, con về muộn vì công việc. Sao mẹ không để lại cho con chút gì tử tế?
Bà liếc xéo tôi, cười nhạt:
– Ai bảo cô ham việc? Đi lấy chồng thì lo cho nhà chồng, chứ việc ở ngoài thì có nuôi nổi cô ngày nào đâu. Về muộn thì… nhịn!
Lời bà sắc như dao cứa vào lòng. Tôi im lặng, nhưng trong ngực dồn nén như muốn vỡ tung. Tôi nhìn sang chồng, hy vọng anh lên tiếng bênh vực. Nhưng anh chỉ cúi đầu ăn nốt bát cơm, coi như không hề nghe thấy.
Tôi run run gắp miếng thịt mỡ vào bát, đưa lên miệng mà nghẹn không nuốt nổi. Cảm giác tủi nhục dâng lên, nước mắt rưng rưng.
Bỗng, thằng bé con tôi chạy lại, kéo tay:
– Mẹ ơi, con còn giấu phần cánh gà dưới gầm bàn, mẹ ăn đi! Con để dành cho mẹ đấy…
Tôi chết lặng. Một đứa trẻ 6 tuổi còn biết thương mẹ, còn người lớn ngồi đây… lại nhẫn tâm đến thế.
Tôi đặt đũa xuống, giọng rắn rỏi:
– Con làm dâu, con nhịn được. Nhưng con không thể để con trai mình chứng kiến cảnh này thêm nữa. Nếu cái nhà này không còn chỗ cho con, thì mai con bế cháu ra đi.
Không khí trong bếp lập tức căng như dây đàn. Mẹ chồng đập mạnh bát xuống bàn, trừng mắt nhìn tôi. Chồng tôi cũng bối rối ngẩng lên, không ngờ tôi dám nói ra những lời như thế.
Căn nhà nhỏ bỗng chốc im phăng phắc, chỉ còn tiếng con tôi nấc nghẹn trong vòng tay mẹ…
Không khí trong bếp đặc quánh, chỉ còn tiếng muỗi vo ve ngoài hiên. Tôi ôm con vào lòng, mắt ráo hoảnh nhưng tim thì run bần bật.
Mẹ chồng đập mạnh đôi đũa xuống mâm:
– Cô dám ăn nói như thế à? Cái nhà này nuôi cô, cho cô chỗ ở, vậy mà còn bày đặt bế con bỏ đi? Tôi nói cho mà biết, con tôi nó không thiếu vợ, nhưng thằng bé này là cháu đích tôn của họ này!
Tôi sững lại, câu nói ấy như một cái tát giáng thẳng vào mặt. Vậy ra bà coi tôi chẳng khác gì người ngoài, chỉ giữ con tôi lại để “nối dõi”?
Tôi quay sang nhìn chồng, mắt đầy hy vọng:
– Anh nói đi. Anh nghĩ sao về chuyện này?
Chồng tôi đặt bát xuống, giọng lấp lửng:
– Em cũng nên thông cảm cho mẹ, cả đời mẹ quen nếp cũ… Mẹ nói vậy cũng chỉ vì thương cháu thôi…
Tôi cười nhạt, nụ cười chua chát đến nghẹn lòng.
– Thương cháu ư? Thương đến mức để cháu tận tay giấu đồ ăn cho mẹ nó? Anh thấy cảnh đó mà chịu được sao?
Chồng tôi cứng họng, tránh ánh mắt tôi. Mẹ chồng bỗng chen ngang, giọng đanh thép:
– Cô giỏi thì đi đi! Nhưng con để lại đây. Nó là máu mủ nhà này, cô không mang nó đi đâu hết.
Con tôi ôm chặt lấy cổ tôi, khóc nấc:
– Con không ở lại! Con đi với mẹ cơ!
Tiếng khóc xé lòng ấy như một nhát dao chém thẳng vào không khí vốn đã ngột ngạt. Tôi nhìn mẹ chồng, nhìn chồng – đôi mắt họ tràn đầy toan tính và sợ hãi – rồi bỗng cảm thấy lạnh buốt từ trong xương tủy.
Tôi đứng thẳng dậy, ôm chặt con trong vòng tay, nói từng chữ rành rọt:
– Nếu nhà này chỉ coi tôi như kẻ ngoài, thì từ hôm nay… tôi thật sự là kẻ ngoài. Nhưng con tôi, nó cần mẹ. Và không ai được chia rẽ điều đó!
Nói xong, tôi bế con đi thẳng ra cửa. Sau lưng, tiếng mẹ chồng gào thét, tiếng chồng hốt hoảng gọi với, nhưng tôi chẳng quay đầu lại.
Cánh cửa khép sầm một cái, căn nhà chìm vào khoảng lặng u ám.