×
×

Một mình chăm sóc mẹ 10 năm mà không nhận được đồng nào: Đến khi bà qua đời, tôi b/à/ng ho/à/ng với d/i ch/úc bà để lại

10 năm trước, khi bố tôi mất, anh trai, chị gái đều đã có gia đình, họp gia đình xong, chẳng ai nhận trách nhiệm chăm mẹ. Tôi – đứa con út, khi ấy còn đang chập chững đi làm – cắn răng nghỉ việc ở thành phố, đưa mẹ về quê chăm sóc.

Cuộc sống không dễ dàng. 10 năm, tôi từ một cô gái 25 tuổi thành người đàn bà gần 40, chưa chồng, chưa con. Tôi bỏ lỡ biết bao cơ hội chỉ vì “mẹ yếu, không ai chăm”.

Tiền thuốc thang, ăn uống, viện phí – tất cả tôi tự xoay sở. Anh chị mỗi năm gửi về dăm ba triệu gọi là “hiếu nghĩa”, nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể. Tôi chẳng than phiền, chỉ nghĩ đơn giản: “Chăm mẹ là bổn phận, sau này mẹ mất, ít nhiều bà cũng thương tôi nhất.”

Thế rồi một buổi sáng mùa thu, mẹ nhắm mắt nhẹ tênh. Tôi khóc đến kiệt sức. Đám tang xong, người ta bảo đọc di chúc. Tôi lau nước mắt, lòng bình thản – dù gì, tôi cũng đã dành cả thanh xuân cho mẹ.

Luật sư mở phong bì niêm phong. Dòng chữ run run của mẹ hiện ra:

“Toàn bộ căn nhà và mảnh đất 300m2 tôi để lại cho… anh cả.”

Tôi chết lặng. Luật sư đọc tiếp:

“Số tiền tiết kiệm 800 triệu đồng gửi ngân hàng – cho chị hai.”

Tên tôi không hề được nhắc đến.

Tôi sững sờ, nhìn đống giấy tờ, như có ai bóp nghẹt trái tim. Người làng xì xào:
“Chăm mẹ 10 năm trời, cuối cùng trắng tay!”

Tôi chạy về phòng mẹ, lật tung tủ. Trong ngăn kéo, một phong thư nhỏ rơi ra, nét chữ quen thuộc:

“Gửi con út của mẹ.
Mẹ xin lỗi vì con chịu thiệt thòi. Nhưng mẹ biết anh chị con chỉ nghe đến tiền. Mẹ muốn căn nhà đứng tên anh cả, để họ về quê còn nhớ đến gốc gác, không bán đi.
Số tiền mẹ để cho chị hai, mẹ dặn chị phải lo cho con một việc – cầm số tiền ấy, cưới chồng, bắt đầu cuộc sống mới.
Con là đứa mẹ thương nhất. Nhưng mẹ sợ, nếu để tất cả cho con, con sẽ mãi mắc kẹt trong căn nhà này, chăm sóc mọi người đến hết đời…”

Tôi ôm lá thư, bật khóc nức nở. Hóa ra, di chúc ấy không phải vì mẹ ghét bỏ – mà vì bà muốn buộc tôi buông tay.

Nhưng nhìn căn nhà trống trải, 10 năm tuổi trẻ tôi đã bỏ lại, tôi vẫn tự hỏi:

— Rốt cuộc, tôi nên biết ơn… hay oán trách?

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News