Ngày tôi về làm dâu, ai cũng bảo tôi “số hưởng”. Bố mẹ chồng có căn nhà 3 tầng giữa phố, đất hương hỏa mấy trăm mét vuông. Tôi nghĩ, dù vợ chồng trẻ mới cưới, chưa có gì trong tay, nhưng ở cùng ông bà một thời gian, sau này kiểu gì cũng chia cho vợ chồng tôi ít nhất một phần.
Nhưng đời chẳng như mơ. Chúng tôi sống chung chưa đầy hai năm, mẹ chồng đã bắt đầu bóng gió:
– “Nhà chật, người đông, các con tính mà ra ngoài đi. Trẻ thì phải tự lập, đừng ỷ lại bố mẹ mãi.”
Tôi nghe mà choáng. Chật sao được khi căn nhà ba tầng chỉ có bố mẹ chồng và chúng tôi? Tôi nghĩ bà chỉ nói thế cho có, nhưng rồi hôm sau bố chồng họp cả nhà, đẩy trước mặt chúng tôi xấp giấy tờ nhà, giọng chắc nịch:
– “Nhà này là của bố mẹ, không có chuyện chia chác gì hết. Hai đứa dọn ra ngoài thuê trọ đi.”
Chồng tôi im lặng, còn tôi nghẹn họng, nước mắt trào ra. Tôi hỏi:
– “Con dâu đã làm gì sai mà bố mẹ nỡ đuổi chúng con ra đường?”
Không ai trả lời. Họ chỉ lạnh lùng yêu cầu chúng tôi chuyển đi trong vòng một tháng.
Những ngày sau, vợ chồng tôi dọn sang căn phòng trọ 20m² ẩm thấp, chồng tôi gầy rộc vì chạy việc, còn tôi đêm nào cũng nằm nhìn trần nhà loang lổ mà nuốt nước mắt. Tôi căm giận vì nghĩ bố mẹ chồng quá tàn nhẫn.
Cho đến một buổi tối, tôi tình cờ gặp bà hàng xóm cũ. Bà kéo tôi vào quán nước, hạ giọng kể:
– “Con không biết gì sao? Cái nhà ấy thực ra chẳng còn là của bố mẹ chồng con nữa đâu. Bố mẹ chồng con đã âm thầm cắm sổ đỏ vay ngân hàng cho thằng em út làm ăn. Giờ giấy tờ nhà nằm trong tay ngân hàng rồi. Họ đuổi hai đứa ra ngoài cũng vì… sợ mai kia có chuyện, các con bị lôi vào.”
Tôi chết lặng. Hóa ra bao nhiêu năm tôi sống trong ảo tưởng về “gia sản khổng lồ”. Hóa ra họ không chia tài sản cho chúng tôi… vì họ chẳng còn gì để chia.
Tôi về nhìn căn phòng trọ, nhìn chồng – người cả đời chưa dám trái ý bố mẹ, tôi thấy trong lòng vừa đau, vừa uất nghẹn. Không phải vì bị đuổi ra ngoài, mà vì tất cả chúng tôi đều là nạn nhân của một bí mật gia đình mà họ giấu kín suốt bao lâu nay.