×
×

Nhờ em chồng ở nhà trông cháu một hôm nhưng em ngủ s/ay đến mức để con tôi đi lạc m/ấ/t t/ích, tôi nói thì mẹ chồng bênh bảo “sao con m/à/y m/à/y không đi mà trông”

Hôm ấy, vì công việc gấp ở cơ quan nên tôi nhờ em chồng ở nhà trông hộ con một buổi chiều. Nó còn trẻ, mới học xong cao đẳng, cả ngày chỉ quanh quẩn ở nhà lướt điện thoại, tôi nghĩ một hôm nhờ vả chắc không sao.

Nhưng nào ngờ, tôi vừa tan ca chạy vội về thì không thấy con đâu. Cả nhà rối loạn, tìm khắp nơi, gọi khản cổ cũng chẳng thấy bóng dáng con tôi. Em chồng thì mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp:

– Em… em ngủ có một tí thôi, tỉnh dậy không thấy cháu đâu nữa…

Nghe câu đó mà tim tôi như ngừng đập. Tôi vừa hoảng vừa tức đến phát run:

– Ngủ một tí ư? Trông trẻ mà dám ngủ say như chết, để con tôi mất tích, em có còn là con người không?

Tôi khóc òa lên, lao ra đường vừa chạy vừa gọi tên con, trong lòng chỉ còn lại nỗi sợ hãi tột độ.

Nhưng thay vì lo lắng cho cháu, mẹ chồng lại đứng phắt dậy, chống nạnh quát thẳng vào mặt tôi:

– Cô vừa phải thôi! Con cô thì cô phải trông, ai bắt cô nhờ? Nó còn trẻ, ngủ một lúc thì có gì ghê gớm? Mất thì đi tìm, ở đó mà đổ lỗi cho em nó!

Lời nói ấy như một nhát dao đâm vào tim tôi. Tôi quay lại, mắt đỏ hoe, gào lên:

– Mẹ nói vậy được sao? Đứa bé mới hơn hai tuổi, nó có thể gặp chuyện gì thì sao? Nếu có mệnh hệ gì, mẹ có sống nổi không?

Mẹ chồng lại lạnh lùng đáp:

– Con ai, người nấy chịu. Đừng có bắt nhà này gánh thay trách nhiệm!

Tôi chết lặng. Giữa lúc đó, điện thoại tôi reo, một người hàng xóm báo nhìn thấy con tôi đi lạc ra tận đầu ngõ, may có người giữ lại. Tôi chạy như bay đến ôm con vào lòng, nước mắt rơi như mưa, vừa mừng vừa uất nghẹn.

Nhưng khi quay về nhà, thay vì một lời xin lỗi, tôi chỉ nghe tiếng xì xào:

– Con dâu gì mà vô trách nhiệm, rồi lại quay ra đổ thừa cho em chồng…

Tôi đứng giữa căn nhà ấy, ôm chặt con, lòng tràn đầy nỗi chua chát. Lần đầu tiên tôi nhận ra: trong ngôi nhà này, con tôi và tôi chẳng bao giờ được coi trọng.

Sau sự việc đó, tôi như ngồi trên đống lửa. Con may mắn không sao, nhưng nỗi ám ảnh vẫn bám riết trong đầu. Tôi quyết định sẽ không nhờ em chồng trông con nữa, nhưng cũng từ hôm ấy, trong nhà rộ lên những lời đàm tiếu.

Một buổi tối, đang dọn cơm thì em chồng hất hàm nói thẳng:

– Chị làm quá lên thôi. Trẻ con chạy chơi tí thì đã sao. Chứ ai mà ngồi canh suốt ngày được?

Tôi bỏ đũa, nhìn thẳng vào nó:

– Đó không phải “chạy chơi tí”, mà là mất tích. Lỡ cháu gặp tai nạn thì em có gánh nổi không?

Chưa kịp để tôi nói hết, mẹ chồng đã đập bát xuống bàn, quát:

– Tôi đã bảo cô bao lần rồi, con cô thì cô phải tự lo. Đừng có trách móc người khác.

Tôi cắn môi, nghẹn ứ trong cổ họng. Còn chồng tôi thì im lặng, cúi mặt, không hề bênh tôi lấy một câu. Nỗi uất ức dâng trào, tôi bật khóc giữa mâm cơm:

– Vậy là con tôi mất tích cũng là do tôi, còn người gây ra thì vô can? Nếu thế thì từ nay tôi sẽ không bao giờ để ai trong nhà này chạm vào con tôi nữa!

Mẹ chồng trợn mắt:

– Cô dám ăn nói như vậy à? Cái nhà này có phúc mới chứa được cô, chứ cô tưởng cô hơn ai?

Em chồng thì cười khẩy, buông một câu đầy thách thức:

– Nếu chị thấy khó chịu quá thì dọn đi, ai giữ đâu?

Tôi chết lặng, tim đau nhói. Tối hôm ấy, ôm con vào phòng, tôi quyết định: nếu chồng vẫn tiếp tục im lặng, tôi sẽ đưa con về ngoại. Bởi vì trong ngôi nhà này, tôi và con chỉ là kẻ dư thừa, không ai thật sự coi trọng mạng sống và cảm xúc của chúng tôi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News