Tôi và anh yêu nhau hơn 3 năm, trải qua biết bao khó khăn mới đến được ngày bàn chuyện cưới xin. Gia đình tôi chẳng giàu có, nhưng có cuốn sổ tiết kiệm 500 triệu mẹ tôi dành dụm từ mấy chục năm buôn bán lặt vặt, với lời dặn: “Sau này lấy chồng, thiếu gì thì mẹ bù. Đừng khổ như mẹ ngày xưa.”
Và rồi ngày đó cũng đến. Anh nói:
– “Mình cứ mua nhà trước, cưới sau. Thuê hoài cũng phí tiền.”
Tôi ngẫm nghĩ rồi đồng ý. Anh đã tìm được một căn hộ mới xây, giá vừa tầm, chỉ thiếu 500 triệu là đủ cọc.
Không do dự, tôi rút sổ tiết kiệm, đưa hết cho anh, coi như phần đóng góp của mình vào tổ ấm tương lai. Chúng tôi hứa hẹn đủ điều, nói về góc bếp, phòng em bé, cả con mèo tôi nuôi từ hồi sinh viên.
Nhưng rồi, ngày đi công chứng, tôi bàng hoàng khi biết người đứng tên sổ đỏ chỉ có mỗi anh. Tôi hỏi:
– “Sao lại không ghi tên em?”
Anh cười, nắm tay tôi:
– “Em là vợ chưa cưới, sau này mình thành vợ chồng thì của anh cũng là của em, rạch ròi làm gì. Với lại thủ tục giờ phức tạp lắm.”
Tôi im. Không phải vì tin, mà vì… sợ phá hỏng không khí trước đám cưới. Tôi tự nhủ: “Mình lo xa quá.”
Nhưng rồi càng gần ngày cưới, anh càng xa lạ. Ít gọi, ít nhắn. Khi tôi đề cập chuyện chuẩn bị thiệp cưới, anh lại bảo:
– “Thôi hoãn vài tháng, anh đang áp lực công việc, em hiểu cho anh.”
Tôi bắt đầu thấy lạ, âm thầm tra giấy tờ. Và tôi chết sững khi phát hiện căn hộ đó đã thế chấp ngân hàng – để vay thêm tiền. Người đứng tên vay, vẫn là anh. Người góp tiền, vẫn là tôi. Còn tôi trong hồ sơ? Không một dấu vết.
Tôi tìm anh nói chuyện, nhưng anh lần tránh. Cuối cùng, tôi nhận được tin nhắn:
“Anh xin lỗi. Chúng ta không hợp. Anh không thể tiếp tục.”
500 triệu đổi lấy bài học về lòng tin, về sự tỉnh táo trước hôn nhân. Anh không lừa tôi bằng dao kéo, mà bằng những lời hứa.
Tôi báo công an – nhưng vì không có giấy tờ, không có xác nhận, tôi không đòi được đồng nào. Chỉ còn mẹ tôi, đêm đó ôm tôi khóc:
– “Tiền mất rồi, con đừng mất luôn lòng tin vào bản thân.”
Bây giờ, mỗi lần đi qua khu chung cư đó, tôi chỉ thấy lạnh buốt nơi tim. Không phải vì mất tiền, mà vì tôi từng nghĩ nơi đó sẽ là nhà.
Kết: Đừng tin vào lời hứa nếu bạn không đủ mạnh để ghi tên mình trong hiện thực.
Tiền là của bạn – hãy dùng nó với lòng tỉnh táo, không phải bằng trái tim mù quáng.