Ngày chuẩn bị cưới, mẹ tôi sang nhà thông gia vừa chúc hỏi, vừa muốn xem phòng tân hôn của vợ chồng tôi đã sắp xếp thế nào. Vừa mở cửa phòng, mẹ tôi sững sờ – cả căn phòng rộng rãi, trang trí sơ sài, không hề có giường cưới.
Mẹ tôi lo lắng hỏi:
– Thế giường đâu, sao lại để con tôi nằm đất?
Mẹ chồng tôi thản nhiên đáp, giọng chắc nịch:
– Giường cưới để sau này sắm cũng được. Giờ cho hai đứa nằm đất, thế mới vững bền, mới dễ đẻ con trai.
Tôi đứng chết lặng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Mẹ tôi thì tức đến run tay:
– Bà nói gì kỳ vậy? Con gái tôi cưới về để sống cho đàng hoàng, chứ đâu phải trâu bò mà bắt nằm đất!
Không khí trong phòng căng thẳng như có thể nổ tung. Mẹ chồng tôi vẫn giữ thái độ cứng rắn:
– Tôi nói có cơ sở cả. Nhà này ba đời đều làm vậy, mới có được con trai nối dõi. Cô ấy muốn làm dâu nhà tôi thì phải theo lệ nhà tôi.
Tôi quay sang chồng, mong anh sẽ đứng ra giải thích. Nhưng anh cúi mặt, im lặng. Lúc này, mẹ tôi giận dữ quát lên:
– Nếu con gái tôi phải nằm đất để cầu con trai, thì thà đám cưới này dẹp luôn đi!
Câu nói như nhát dao chém vào không khí. Cả họ nhà trai sững sờ, còn tôi nước mắt lưng tròng, đứng giữa mẹ đẻ và mẹ chồng, không biết bênh ai, càng không biết số phận cuộc hôn nhân của mình sẽ ra sao.
Căn phòng im phăng phắc. Mẹ tôi nổi giận đứng bật dậy:
– Con gái tôi cưới về không phải để chịu cảnh nhục nhã. Nếu nó không được đối xử tử tế, thì tôi thà đưa con về, hủy hôn cũng được!
Mẹ chồng tôi khoanh tay, mặt lạnh tanh:
– Cưới xin không phải trò đùa. Nhà này có lệ thì phải theo, chứ không có chuyện dâu mới thích thì làm, không thích thì bỏ.
Tôi run rẩy nhìn chồng, hy vọng anh sẽ mở lời. Nhưng anh vẫn cúi gằm, môi mím chặt. Tôi nghẹn ngào hỏi:
– Anh… anh nghĩ sao?
Chồng tôi ngẩng lên, ánh mắt lấp lửng:
– Em cố chịu một chút đi, mẹ nói cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng ta thôi.
Tôi chết lặng. Lời anh nói chẳng khác nào nhát dao cứa vào lòng. Mẹ tôi thì tức đến mức bật khóc:
– Tốt ư? Tốt mà để con gái tôi nằm đất, mang tiếng cả làng à?
Bầu không khí căng như dây đàn. Mẹ chồng tôi bồi thêm một câu chát chúa:
– Đẻ được con trai thì có nằm đất mấy tháng cũng đáng. Không chịu thì thôi, khỏi cưới!
Tôi choáng váng, hai tai ù đi. Bên này là mẹ ruột đau xót, bên kia là mẹ chồng đầy áp đặt, còn chồng tôi lại chọn cách im lặng đứng về phía mẹ mình.
Nước mắt tôi tuôn xuống, bàn tay siết chặt chiếc nhẫn đính hôn. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu: Hay là mình bỏ chạy ngay trước lễ cưới?