Tôi đã gần 40 tuổi, bố mẹ ngày nào cũng thở dài:
“Con không lấy vợ thì định để ai hương khói cho ông bà?”
Áp lực như búa bổ, tôi lao vào các hội nhóm hẹn hò trên mạng. Và rồi, như định mệnh, tôi gặp Lan – một cô gái trẻ, giọng ngọt như mật, ảnh trên mạng xinh đến mức khiến tim tôi đập loạn nhịp. Chỉ sau 10 ngày trò chuyện, cả nhà tôi nhao nhao:
“Con gái nhà người ta ngoan thế, chốt luôn đi kẻo lỡ!”
Tôi nghe lời, đến ra mắt nhà gái. Vừa ngồi xuống, bố mẹ cô ấy đưa ra “điều kiện” dứt khoát: thách cưới 500 triệu, chưa kể vàng cưới cho cô dâu. Bố tôi hơi nhíu mày, nhưng mẹ tôi thì thì thầm:
“Gần 40 tuổi mới cưới, thôi coi như mua hạnh phúc, đừng để người ta coi thường.”
Thế là tôi vét sạch tiền tiết kiệm, vay thêm họ hàng, chỉ mong một đám cưới ấm áp.
Ngày cưới, Lan khoác lên mình bộ váy trắng lộng lẫy, cổ đeo vàng trĩu nặng, ai cũng khen tôi số may mắn. Tiệc tan, khách về hết, tôi đang lúi húi dọn dẹp thì nhận được tin nhắn từ cô ấy:
“Anh đừng tìm em. Em cảm ơn vì tất cả.”
Tôi lao vào phòng tân hôn – trống rỗng. Toàn bộ số vàng cưới biến mất, vali quần áo cũng không còn. Điện thoại tắt nguồn. Cả họ nhà gái cũng bặt vô âm tín.
Ngồi sụp xuống giữa căn phòng lạnh lẽo, tôi mới hiểu… hạnh phúc không thể “mua” trong mười ngày. Và có lẽ, cuộc đời tôi vừa chính thức bước sang một chương đầy cay đắng.
Sau hôm đó, tôi gần như phát điên. Cả làng bàn tán, họ hàng nhìn tôi như kẻ ngu. Nhưng cay nhất là số nợ 500 triệu đang treo lơ lửng trên đầu.
Tôi báo công an. Nhưng thông tin về Lan chỉ là tài khoản Facebook và số điện thoại rác. Họ bảo khả năng cao là đường dây lừa đảo. Tôi nuốt cục tức, thề sẽ tìm ra bằng được.
Hai tháng sau, khi gần như tuyệt vọng, tôi nhận được tin từ một người bạn làm bên dịch vụ cưới hỏi:
“Này, có cô dâu giống y hệt vợ cậu vừa cưới ở thị trấn bên. Lần này lấy một ông chủ tiệm vàng, cũng được trao cả chục cây.”
Tôi lập tức tìm đến. Quả nhiên, Lan đang mặc váy cưới, cười rạng rỡ bên “chú rể” mới. Tim tôi sôi lên, nhưng tôi cố nén, giả làm khách đi ăn cưới.
Chờ đến lúc chú rể và cô dâu lên sân khấu trao nhẫn, tôi bước thẳng lên, giật micro:
“Xin lỗi, đây không phải cô dâu. Đây là kẻ đã ôm 500 triệu của tôi bỏ trốn cách đây hai tháng!”
Cả hội trường nổ tung. Chú rể sững người, quan khách xì xào. Lan tái mét, định bỏ chạy nhưng tôi đã gọi sẵn công an phục kích bên ngoài.
Hóa ra, Lan và đồng bọn chuyên lập hồ sơ giả, tạo “gia đình nhà gái” rồi gài bẫy đàn ông độc thân lớn tuổi, cưới xong ôm vàng bỏ trốn. Khi bị bắt, trên người cô ta còn giữ cả sổ ghi danh sách… những “chú rể” bị hại trước tôi.
Lần này, tôi không lấy lại được hết tiền, nhưng ít nhất đã vạch trần được bộ mặt thật của cô ta. Và tôi thề, dù 40 hay 50 tuổi, tôi cũng sẽ không bao giờ cưới trong… 10 ngày nữa.