×
×

Tôi học xong cấp 3 lên phố làm giúp việc cho 1 người đàn ông 30 tu/ổi thế rồi chúng tôi có con nhưng đến lúc tôi sin/h mới biết anh đã có vợ, vợ anh về nước trong một ngày mưa bão

Tôi là một cô gái quê, học xong cấp 3 thì theo người quen lên phố làm giúp việc. Chủ nhà là một người đàn ông 30 tuổi, trầm lặng, điềm đạm, sống một mình trong căn chung cư cao cấp. Anh tên là Minh – một kỹ sư công nghệ, đi làm cả ngày, chỉ có buổi tối là về nhà.

Ban đầu tôi chỉ làm việc của người giúp việc: dọn dẹp, nấu nướng, giặt giũ. Nhưng sống chung một mái nhà, mỗi ngày chỉ có hai người, sự cô đơn giữa phố thị khiến những cái nhìn dài hơn, những cái chạm tay vụng về cũng dần dần trở nên nhiều ý nghĩa hơn. Một đêm nọ, anh uống rượu, trời mưa rả rích, tôi ra rót nước – anh kéo tay tôi lại.

Từ đêm đó, mọi thứ bắt đầu.

Chúng tôi không chính thức yêu nhau. Anh không hứa hẹn, cũng không chối bỏ. Tôi cứ ngỡ, giữa thành phố này, tôi tìm được chốn yên ổn cho riêng mình. Đến khi tôi báo với anh rằng tôi mang thai, anh im lặng hồi lâu rồi chỉ bảo:
“Cứ để anh lo.”

Tôi tin. Tin như một kẻ mù lòa bước vào căn phòng tối, chỉ vì người ta bảo có ánh sáng.

Chín tháng sau, đúng ngày tôi trở dạ, trời mưa như trút nước. Cơn bão số 3 đổ vào miền Bắc. Cơn đau bụng dữ dội khiến tôi không kịp gọi taxi, cũng chẳng có ai bên cạnh. Chính anh là người đưa tôi vào bệnh viện. Mọi thứ cứ thế hỗn loạn, tôi lịm đi trong tiếng gió gào, sấm sét và ánh đèn trắng của phòng sinh.

Khi tỉnh lại, tôi thấy một người phụ nữ ngồi cạnh giường. Cô ta khoảng ba mươi, tóc dài, gương mặt nhợt nhạt vì đi đường mưa. Trên tay cô ấy là một chiếc vali ướt sũng.
Cô cười nhẹ, rồi đặt một tờ giấy lên bàn:
“Tôi là vợ hợp pháp của anh Minh. Chúng tôi kết hôn 5 năm trước. Tôi đi du học Mỹ, hôm nay vừa về thì nhận được tin anh ấy có con với cô giúp việc…”

Tôi không nói được lời nào. Trong giây phút ấy, mọi thứ như đổ sụp. Không phải vì anh có vợ. Mà vì tôi nhận ra, chưa bao giờ tôi được yêu thật lòng.

Anh đứng bên ngoài phòng bệnh, không dám bước vào.

Cô ấy rút điện thoại ra, gọi một cuộc gọi video, để tôi nhìn thấy đứa bé gái chừng ba tuổi bên kia đầu dây:
“Đây là con gái tôi và anh ấy. Còn con cô… là đứa thứ hai.”

Mưa vẫn rơi. Cơn bão ngoài kia không lớn bằng cơn bão trong lòng tôi.

Tôi ôm con, lặng lẽ ký vào đơn xuất viện khi trời vừa tạnh. Không ai đưa tôi về. Tôi lầm lũi quay lại khu nhà trọ cũ, bắt đầu hành trình mới – làm mẹ đơn thân, và học cách không tin vào những điều ấm áp không có tên gọi.

Vài tháng sau, anh nhắn một tin:
“Anh nhớ con. Anh có thể đến thăm không?”
Tôi đọc… rồi xóa. Không trả lời.

Tôi từng là cô gái giúp việc tin vào tình yêu, đến khi cơn bão hôm ấy cuốn trôi tất cả.

Tôi chuyển về quê sống cùng mẹ sau khi sinh. Mỗi ngày là một cuộc chiến: thay tã, cho con bú, dỗ dành con sốt, con khóc… Nhưng giữa những đêm mất ngủ, tôi vẫn thấy mình sống – không còn mù quáng, không còn mơ hồ.

Mẹ tôi già rồi, không hỏi han gì chuyện bố đứa trẻ. Có lẽ bà biết, nhưng bà chọn im lặng – như cách người quê thường làm khi biết con mình đã vấp ngã mà không cứu nổi.

Tôi đặt tên con là Minh Nhật, nghĩa là ánh sáng giữa đêm tối – thứ tôi đã từng mất.

Giao thừa năm ấy, tôi bế con ra sân, nhìn pháo hoa nổ loé trên màn hình tivi hàng xóm. Tôi không dám bật tivi nhà mình – sợ con giật mình thức giấc. Ngoài trời lạnh buốt, nhưng hơi ấm trong lòng con khiến tôi thấy đủ.

Rồi đêm ấy, khi tôi vừa đặt con xuống nôi, có tiếng xe máy dừng trước cổng.

Tôi mở cửa. Là anh Minh.

Anh đứng đó, gầy đi nhiều, mắt thâm quầng, áo khoác ướt mưa.

– “Anh điên rồi à? Về đi.” – Tôi khẽ nói, vừa lo vừa giận.

– “Anh chỉ muốn nhìn con một chút.” – Anh thì thầm, giọng nghẹn lại.

Tôi lưỡng lự. Trong lòng trào lên đủ thứ cảm xúc. Đau – có. Giận – có. Nhưng trên hết, tôi thấy sợ… sợ sẽ mềm lòng một lần nữa.

Tôi mở cửa, để anh vào. Anh nhìn con rất lâu. Không nói gì. Chỉ ngồi, ánh mắt xa xăm.

Rồi anh lấy trong túi ra một chiếc phong bì đỏ:

– “Anh không thể bù đắp gì. Nhưng đây là số tiền anh tiết kiệm… cho Minh Nhật.”

Tôi không nhận.

– “Anh từng nói để anh lo, và cái giá cho lời nói đó là một đứa trẻ không cha, một người mẹ bị chửi sau lưng là ‘đồ không chồng mà chửa’. Anh không cần lo nữa đâu.”

Anh gục đầu, không cãi. Rồi rút ra một tờ giấy nữa: đơn ly hôn.

– “Cô ấy cũng ký rồi. Anh biết đã quá muộn… nhưng anh không muốn Minh Nhật lớn lên không có bố.”

Tôi không biết nên khóc hay cười.

Tôi nói một câu duy nhất:

– “Vậy thì hãy là bố – không phải bằng lời nói, mà bằng hành động. Không phải hôm nay, mà là cả cuộc đời.”

Anh rời đi ngay sau đó. Không ở lại, không cố níu.

**

Tôi vẫn chưa tha thứ.

Nhưng từ hôm ấy, Minh Nhật có người đưa đi tiêm, có người gửi sữa về mỗi tháng, có một người đứng xa xa nhìn con học đi lần đầu, rồi lại quay lưng đi trong im lặng.

Tôi không cần một người đàn ông bên cạnh.
Nhưng nếu con tôi có thể có một người cha thực sự –
– thì tôi sẽ đợi xem: anh có đủ can đảm làm cha, như cách tôi đã đủ mạnh mẽ làm mẹ?

Tết năm ấy không có pháo hoa… nhưng tôi biết: có ánh sáng đang trở lại.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News